Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 115: Quyết định



CHƯƠNG 115 : QUYẾT ĐỊNH

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhìn Thẩm Phi nửa ngày, đôi mắt quỷ mị phỏng tựa vực sâu hắc ám: “Đương nhiên.”

Lạnh lùng phun ra hai chữ, mặc dù ngữ khí lãnh khốc vô tình, nhưng nó lại là viên thuốc an thần trong lòng Thẩm Phi, hắn biết, cho dù Thánh Mặc La Á Qua Đế tàn nhẫn đến mức nào cũng là người nói lời giữ lời.

Thẩm Phi không nói gì thêm, lôi kéo Mạch Tuyết rời đi, đi sau còn có Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu, dọc theo đường đi, Thẩm Phi không liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt một cái, quan hệ bây giờ của bọn họ bởi vì Hạ Miều mà xuất hiện vết nứt.

~~~~~

Mà cùng lúc đó, chuyện Hạ Miều bị đưa vào căn cứ gia tộc Thánh Mặc La Á cũng truyền tới tai Thụy Phỉ Hi cùng Thụy Phỉ Á.

“Không nghĩ tới Thánh Mặc La Á Qua Đế lại muốn Hạ Miều làm chủ mẫu gia tộc Thánh Mặc La Á, càng làm cho người không nghĩ tới chính là, giáo chủ của gia tộc Thánh Mặc La Á - Thánh Mặc La Á Qua Y lại gật đầu đồng ý, Hạ Miều này quả nhiên ,thần kỳ.”
Cặp mắt ôn nhu của Thụy Phỉ Á nhộn nhạo một chút gợn sóng, nhìn chăm chú Thủy Phỉ Hi ở đối diện đang hứng thú lắc lắc ly rượu, đáy mắt xanh thẳm có nhè nhẹ nhu tình.

Thụy Phỉ Hi lắc lắc ly rượu trong tay, đem ly rượu để sát vào cánh mũi nhẹ nhàng ngửi, ngay sau đó nhấp một ngụm, khóe môi gợi lên một mạt ý cười.

“Người phụ nữ em coi trọng đương nhiên không giống với người thường, tuy rằng căn cứ gia tộc Thánh Mặc La Á là cửu tử nhất sinh, nhưng nếu cô ấy thật có thể từ bên trong ra được, vậy cũng coi như là thông qua khảo nghiệm của em, đến lúc đó em sẽ tự mình đi đón cô ấy trở về.”

Đáy mắt đầy ôn nhu của Thụy Phỉ Á đột nhiên co rụt lại, một mạt ám trầm quanh quẩn: “Em nghiêm túc?”

Thụy Phỉ Hi nhìn về phía Thụy Phỉ Á , tà tứ cười : “Anh nói đi?”
Thanh âm quyết tuyệt không thể hoài nghi, nếu Hạ Miều thông qua khảo nghiệm, cô sẽ là bạn đời duy nhất của Thụy Phỉ Hi.

Con ngươi nhu tình của Thụy Phỉ Á hiện lên một mạt lạnh lẽo, đột nhiên, chỉ thấy Thụy Phỉ Hi ngước mắt nhìn hắn, khóe mắt lộ ra nhè nhẹ quyến rũ mị hoặc, nhưng khóe môi lại phun ra mấy chữ không rõ ý vị : “Cô ấy chỉ là bạn đời của em.”

Thụy Phỉ Á chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý của Thụy Phỉ Hi, Hi đang cảnh cáo hắn a, nếu Hạ Miều thật sự tồn tại mà ra ngoài, cô ta chỉ là của Thụy Phỉ Hi, bất kì kẻ nào cũng không thể đυ.ng tới, bao gồm cả người anh trai là hắn đây.

Ghen ghét trong lòng Thụy Phỉ Á càng ngày càng lan rộng, cây trụ duy nhất trong cuộc đời hắn sao có thể để người khác cướp đi, nếu không có Thụy Phỉ Hi, Thụy Phỉ Á hắn sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì chứ?
Thụy Phỉ Á cụp mắt, che lấp sự chua xót trong đó, nửa ngày sau mới chậm chạp nói : “Anh sẽ không cùng em tách ra, nếu em muốn cùng cô ta ở bên nhau, cần thiết tính thượng ta*.” Nếu không anh không ngại mang theo em cùng rời khỏi thế giới này. ( Ai biết Á có ý gì không >

Một câu cuối này Thụy Phỉ Á không nói ra, nhưng Thủy Phỉ Hi cùng Thuỷ Phỉ Á là song sinh sao có thể không biết Thủy Phỉ Á nghĩ gì, hắn cũng biết hắn cùng Á là một thể, dù là là thân thể hay là linh hồn, bọn họ căn bản không thể tách ra, từ khi sinh ra đã chú định là cùng sinh tồn, cùng tử vong.

Huống chi đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả thân thể cùng tư tưởng đều đã là một thể, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng Thụy Phỉ Á tách ra.

Đối mặt với Thụy Phỉ Hi trầm mặc, Thụy Phỉ Á rất khẩn trương, con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm Thuỷ Phỉ Hi, nếu Hi không đồng ý, hắn thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện gì xúc phạm tới Hi, này tuyệt đối là hắn không muốn nhìn đến.
Nhưng mà, Thụy Phỉ Hi lại nhợt nhạt cười, tươi cười quyến rũ mà mị hoặc: “Á, chúng ta là một thể, sao có thể tách ra.”

Thụy Phỉ Á nghe vậy cũng cười, nụ cười là không mông lung như dĩ vãng, mà là ý cười phát ra từ nội tâm, trên thế gian này, chắc là chỉ có Thụy Phỉ Hi mới có thể làm Thuỵ Phỉ Á lộ ra nụ cười này.

~~~~~

Hạ Miều không biết mình đã chạy trong bao lâu, trước ngực hít thở không thông cùng cái bụng co rút làm cô toát mồ hôi lạnh, dưới chân nặng giống như đổ chì, ngay cả nhấc chân lên đều phải cố hết sức, có mấy lần cô xém chút đã té ngã.

Còn Thiệu Lê đứng trên xe việt dã lạnh nhạt nhìn cô, mỗi khi cô dừng lại sẽ mở miệng mắng, thậm chí còn múa may roi da trong tay, mỗi khi roi quất lên trên người cô, da thịt cũng theo đó mà tróc ra, cơn đau xuyên tim làm hốc mắt cô tràn đầy nước mắt, nhưng cô lại liều mạng nhẫn nhịn không cho nó chảy ra.
“Gì đây? Lại không chạy được? Bây giờ mới ba ngàn mét, lấy tốc độ của cô bây giờ đừng nói là một tháng, ngay cả ba tháng cô cũng không có khả năng đuổi kịp tiết tấu của mọi người, đến lúc đó khi cô trở về tập thể chỉ có sống không bằng chết!”

Giọng nói lãnh khốc mà châm chọc lại lần nữa truyền vào lỗ tai Hạ Miều, ngay sau đó hình như Thiệu Lê nghĩ đến thứ gì, tiếp tục trào phúng nói.

“Biết vì sao gọi là sống không bằng chết không? Phụ nữ ở trong căn cứ rất ít ,mà phụ nữ bị đưa vào đều là huấn luyện chuyên môn để sau này làm nhiệm vụ đặc thù, cho nên không cho phép những người đàn ông khác xằng bậy, nhưng những người phụ nữ khác thì không giống.”

“Bởi vì phụ nữ được đưa vào rất ít, những người đàn ông trong đó lại một thời gian dài không chạm vào gái, cho nên chỉ cần có một con gái gia nhập vào, tuyệt đối sẽ trở thành nô ɭệ cho mọi người, đàn ông có một đống người, muốn phác gục các cô đó là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Đương nhiên, nếu cô thèm khát, những người đàn ông đó tuyệt đối có thể thỏa mãn cô, ở trong căn cứ cô nhất định sẽ không nhàm chán, bảo đảm 24 giờ cô sẽ luôn bận rộn, nhưng lấy thể lực này của cô, chỉ sợ mới chịu đựng được nửa ngày, đã có thể đến Diêm Vương báo danh. ”

CHƯƠNG 116 : Du͙© vọиɠ NỔI LÊN