Nếu hai người không gặp nhau dưới tình huống như thế, thì có lẽ Thiệu Lê sẽ là người mà cả đời Hạ Miều dựa vào.
Đáng tiếc, hắn cũng chỉ có thể là khách qua đường trong sinh mệnh của cô, chỉ có duyên không có phận.
Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân Hạ Miều đau nhức muốn chết, nhưng cũng may là vẫn có thể đi lại được.
Có một điều mà Hạ Miều không biết là, nếu không phải nhờ hành động tối hôm qua của Thiệu Lê, thì hôm nay cô tuyệt đối không thể nhúc nhích mảy may.
Hôm nay vẫn cứ huấn luyện theo lẽ thường, nhưng Thiệu Lê lại quy định thời gian hoàn thành, và hiển nhiên lúc Hạ Miều chạy xong thì đã mất hết sức lực, cả người lại lần nữa bị ôm trở về, nhưng cô không hôn mê.
Huấn luyện giằng co liên tiếp ba ngày, Hạ Miều cảm thấy bản thân cũng sắp biến thành siêu nhân luôn rồi, cuối cùng cũng không phụ sự vất vả của cô mà đạt được tiêu chuẩn, và bắt đầu huấn luyện những thứ nặng nhọc khác. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Hạ Miều học đánh nhau, lúc bắt đầu học cô cảm thấy mình không phải học đánh nhau, mà là tập bị đánh, mỗi khi Thiệu Lê ra chiêu cô đều té ngã trên mặt đất, ngay cả bò dậy cũng rất khó khăn, toàn thân đau đến tận xương tủy.
Một tháng này, ngày nào Hạ Miều cũng phải chạy, nhảy không ngừng, các loại phụ trọng, các loại bị đánh, các loại huấn luyện bắn súng, nửa tháng sau, cô rốt cuộc cũng từ bị đánh, chuyển sang có thể chống lại được năm sáu phút, mặc dù chỉ tiêu dở tệ làm người ngán ngẩm , nhưng năng lực của Hạ Miều cũng xem như tốt nhất trong số những học viên mới.
Thời gian một tháng không phải là ngắn, nhưng dưới tình huống của Hạ Miều, mỗi ngày cô đều cảm thấy thời gian huấn luyện không đủ thì lại trôi qua rất nhanh, có thể nói là chỉ trong chớp mắt. Rất nhanh , Hạ Miều đã bị Thiệu Lê đưa vào đội ngũ, nhìn từ xa, thân hình mảnh khảnh, cùng với mái tóc dài phiêu dật của cô khiến cho hormone những người đàn ông đang huấn luyện nổi lên cuồn cuộn, một đám như lang sói nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc dù tầm mắt kia cách rất xa, nhưng lại làm cho lỗ chân lông Hạ Miều dựng lên.
Thiệu Lê đang đi bỗng nhiên hơi dừng lại, lạnh nhạt mở miệng nói: “Lấy thân thủ hiện tại của cô tuy rằng không phải đối thủ của tôi, nhưng đối phó với một vài người cũng không phải vấn đề.”
Sự an ủi như có như không làm đáy lòng Hạ Miều tự tin hơn rất nhiều, ánh mắt cô có chút phức tạp đảo qua bóng dáng của Thiệu Lê, tuy rằng anh ta rất vô tình, nhưng một tháng này, Hạ Miều rất cảm kích Thiệu Lê.
Đặc biệt là có một buổi tối, trong lúc vô ý cô phát hiện hắn thế nhưng lại lén tới giúp cô xoa bóp tay chân, một khắc đó tâm tình cô rất khó hình dung. Nếu đã nửa đêm mà Thiệu Lê còn tới, thì chứng minh hắn không muốn cho cô biết, cho nên dù là cô phát hiện ra, cô vẫn xem như không biết, hai người cứ thế mà duy trì quan hệ huấn luyện viên và học viên bị ngược trong một tháng.
Bây giờ cô phải bước vào đội ngũ, bắt đầu cuộc sống sinh tử tồn vong, sau này nếu cô có thể sống sót mà rời khỏi, hoặc là chết ở chỗ này, chắc là cô sẽ không thể gặp lại anh ta nữa.
Thiệu Lê đi lên trước chào hỏi huấn luyện Tần Van, từ cử chỉ cẩn thận cùng cung kính của Tần Van là có thể nhìn ra được, địa vị của Thiệu Lê trong căn cứ nhất định không thấp.
“Vào hàng đi.” Thiệu Lê đi đến bên người Hạ Miều lạnh lùng mở miệng.
Hạ Miều trầm giọng nói: “Vâng, huấn luyện viên.”
Sau đó nâng bước hướng đến dàn đội ngũ đang đứng thẳng, lúc đi qua Thiệu Lê cô nhỏ giọng mở miệng : “Thiệu Lê, cảm ơn anh.” Thanh âm đè thấp lộ ra sự biết ơn chân thành, cảm ơn sự dạy dỗ của anh, cảm ơn sự lãnh khốc thúc giục , cảm ơn anh đã yên lặng quan tâm cùng săn sóc.
Nếu cô vẫn còn là Hạ Miều chưa từng đến Thượng Kinh, vậy thì lúc cô gặp được anh thì nhất định sẽ cưới anh, một người nhìn như vô tình, nhưng lại có sự chăm sóc thầm lặng.
Đáng tiếc, số trời đã định rằng cuộc sống của cô sẽ không được bằng phẳng , mà duyên số cũng đã định cô và anh chỉ là một phong cảnh đẹp lướt qua nhau , sau khi lướt qua sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt, chỉ còn lại hoài niệm nhợt nhạt nơi đáy lòng.
Thiệu Lê nhìn thân ảnh tinh tế mà dị thường kiên cường của Hạ Miều, rõ ràng rất nhỏ xinh, nhưng một khắc này hắn có một loại cảm giác bóng lưng ấy có thể chống đỡ được toàn thế giới. Nếu trước kia Hạ Miều là một khối ngọc chưa bị mài giũa, vậy thì bây giờ Hạ Miều đã được mài sáng như bảo kiếm, một khối ngọc rực rỡ lấp lánh, hấp dẫn mọi ánh mắt của con người.
Thiệu Lê từ sự nhẫn nhịn của cô cũng đã nhìn ra, thứ cô hướng tới chính là tự do, con phượng hoàng một khi rơi xuống nhà gà, thì nó sẽ khát vọng khôi phục lại chân thân phượng hoàng.
Thiệu Lê nói mấy chữ với bóng lưng của Hạ Miều, sau đó xoay người rời đi.
Tin tưởng bản thân.
Đây là câu nói không tiếng động mà Thiệu Lê lưu lại.
Hãy tin rằng bản thân có thể làm được, chỉ cần trong lòng có tín niệm, nhất định có thể khấp huyết phượng hoàng, niết bàn trùng sinh.
“Báo cáo huấn luyện viên, 1250468 báo danh!”
Hạ Miều lễ phép nói, đây là số báo danh mà khi bước vào căn cứ cô phải học thuộc. “Đứng vào hàng ngũ.” Tần Van lạnh lùng nói.
“Vâng.” Hạ Miều nói xong sau đó đi xuống dàn hàng ngũ, đứng ở vị trí gần cuối.
Sau lưng là tầm mắt nóng rực như muốn đem cô cắn nuốt, nó như tia X quang rà quét khắp người cô, quần áo cô đang mặc bỗng chốc cũng như vô hình , buộc phải bại lộ dưới tầm mắt của mọi người.
Loại cảm giác này cô cực kì không thích, bỗng nhiên đáy lòng Hạ Miều có sự bất an lướt qua, nhưng ngay sau đó đã bị cảnh giác thay thế.
Bất an ở trong căn cứ tàn nhẫn này là vô dụng, chỉ làm cô càng thêm mềm yếu nhát gan, cho nên những cảm xúc này đó cô không nên có.
Điều cần thiết nhất cô phải có bây giờ chính là đầu óc tỉnh táo để đối mặt với trận chiến tàn khốc, nếu không không phải bọn họ chết chính là cô chết!
“Hai mươi kg phụ trọng, chạy việt dã ba mươi km.” Theo sự chỉ huy của Tần Van, tất cả mọi người bước lên cột vật nặng vào lưng hướng về phía đường đất mà chạy , trong quá trình này , Hạ Miều đem biểu hiện hưng phấn của đám đàn ông cất hết vào đáy mắt, lúc cột xong vật nặng vào trên lưng , cô kiểm tra lại thanh chủy thủ dấu trong cánh tay áo cùng phần eo.