Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 139: Kích động khắp nơi



Sau khi từ Y quốc trở về sắc mặt Mạch Tuyết vẫn không hề đổi, vẫn là bộ mặt âm u như người chết, đám thuộc hạ ai nấy cũng lo lắng đề phòng, sợ quả bom hẹn giờ này chợt nổ mạnh.

Tuy rằng trước kia Mạch Tuyết cũng không khác gì quả bom hẹn giờ , nhưng ít nhất trên mặt hắn vẫn có vẻ hiền lành như thiên sứ , không giống bây giờ , ngay cả mặt nạ cũng không mang theo.

Đáy lòng Mạch Tuyết có khát vọng thoát khỏi những khổ đau trong quá khứ *, ở chung lâu đến vậy bọn họ đương nhiên có thể nhận ra được, chỉ là trước kia bọn họ đều chê cười sự phát hiện này, bởi vì đã trở thành ác ma ở thế giới ma quỷ, sao có thể có cơ hội khôi phục.

(*convert là "cứu rỗi " )

Nhưng ở thời điểm tất cả bọn họ đều đang chê cười, một cô gái quật cường đột nhiên xuất hiện, chỉ ngắn ngủn ba tháng, cô ta đã kích phát khát vọng nơi đáy lòng của Mạch Tuyết, đánh thức huynh đệ đã ngủ say, làm sống lại hy vọng đã bị vùi lấp.
Không có hy vọng thì sẽ không có tuyệt vọng, không có được thì sẽ không đau khổ khi mất đi.

Mạch Tuyết từ nhỏ đến lớn đã thể nghiệm qua tuyệt vọng vô số lần, thế nên hắn đã đem tất cả hy vọng vùi lấp đi nhưng không ngờ tới sẽ bị người khác bào ra, cho hắn một lần hy vọng, lại ở thời điểm hắn nghĩ rằng mình sắp được trọng sinh, cho hắn một kích trí mạng khiến hắn mất đi cây trụ vốn có.

Nếu trước kia Mạch Tuyết là một nửa ma quỷ, vậy thì hiện tại Mạch Tuyết đã hoàn toàn hóa thân thành ma quỷ.

Mà Thẩm Phi thì sao?

Ngay cả bản thân anh cũng cười nhạo, từ nhỏ anh đã là ma quỷ, không giống Mạch Tuyết, tâm anh là đen tối, là lãnh khốc, tuy rằng khi gặp được Hạ Miều anh có một chút cảm giác , nhưng tóm lại anh vẫn là ma quỷ ở địa ngục.

Chỉ cần là người anh chọn, mặc kệ là ai, mặc kệ người đó có đồng ý hay không, đều chỉ có thể cùng anh ở địa ngục.
Đôi mắt lãnh tàn của Thẩm Phi hiện lên một mạt hắc ám, muốn kết hôn? Hừ! Cho dù đồng quy vu tận* anh cũng sẽ không để Thánh Mặc La Á Qua Đế thực hiện được.

(*cùng nhau chết)

Một lát sau, Mạch Tuyết mang theo ba cô gái mười bảy tám tuổi đến, nhìn lướt qua Phong Chi Âu nói: “Đây là ba hàng hóa mới gần đây, cũng là người đẹp nhất trong Đế Lan Tư.”

Thẩm Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, lúc phóng thích xong du͙© vọиɠ mới rời khỏi , ngồi vào ghế sô pha nâng lên đôi mắt lạnh băng đánh giá ba cô gái.

Cũng giống như mọi lần khác, mỗi lần mấy người bọn họ chơi phụ nữ xong Mạch Tuyết đều sẽ chuẩn bị thuốc ,để ngăn ngừa chuyện không cần thiết xảy ra, cũng bởi vậy, bọn họ mới không hề cố kỵ đem hạt giống lưu ở trong cơ thể phụ nữ.
Có lẽ là tầm mắt quá mức băng hàn làm ba cô gái không tự giác run lên, trong đó có một người lặng lẽ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy nhan sắc tuấn tú của Thẩm Nguyệt , khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Không phải cô không muốn nhìn Thẩm Nguyệt, gương mặt kia tuấn mỹ như thiên thần mặc cho ai nhìn thấy cũng đều sẽ si mê, nhưng cả người anh lại tràn ngập khí phách giống như bậc đế vương bễ nghễ thiên hạ khiến đáy lòng cô sợ hãi.

Phong Chi Âu cũng rất có hứng thú đánh giá ba người trước mắt, bọn họ rất đẹp , hơn nữa mỗi nét đẹp đều khác nhau, một người điềm tĩnh duy mĩ, một người kiều nộn quyến rũ, người còn lại thanh nhã đơn thuần.

Tư sắc này tuyệt đối là nhất đẳng nhất hảo, cũng coi như là mặt hàng nổi bật.

Nhưng không biết vì sao Phong Chi Âu lại không có tính thú, huynh đệ của anh vẫn mềm oặt ghé vào giữa háng, không cho anh chút mặt mũi nào.
Lông mi anh hơi hơi giật, bốn tháng này anh không phải chưa từng thử qua, nhưng lần nào tính thú cũng không dậy nổi , đành phải dùng đạo cụ làm thú vui tiêu khiển. ( chắc ý anh là lấy công cụ( sεメtoys, dươиɠ ѵậŧ giả...) đùa bỡn thân thể phụ nữ để làm thú vui tiêu khiển ^^))

Chơi trong thời gian ngắn thì cũng không sao cả, dù sao so với chuyện chơi phụ nữ anh càng thích thay đổi biện pháp đùa bỡn hơn, nhưng thời gian này hơi dài rồi đấy, chẳng lẽ anh thật sự trở thành tiên nhân danh xứng với thực?

“So với việc khiến bảo bối tôi mệt nhọc, tôi càng thích dùng công cụ hơn.” Giọng cười thanh thấu mộng ảo chậm rãi vang lên.

Phong Chi Âu nhìn về phía Mạch Tuyết, tựa hồ là đang dò hỏi, có được mang một người về chơi hai ngày?

Mạch Tuyết ngoái đầu, con ngươi mỹ lệ trong suốt lại lạnh băng đến cực điểm, mày anh hơi nhíu lại rồi sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Phong Chi Âu thấy vậy, ý cười càng thêm dày đặc, tựa như đang vui vẻ vì tìm được món đồ chơi.

Chỉ vào cô gái điềm tĩnh duy mĩ : “Tôi chọn cô ta.”

Thẩm Nguyệt nhướng mày, con ngươi lãnh khốc đảo qua hai người còn lại.

“Cô” Thẩm Nguyệt chỉ vào cô gáo thanh nhã đơn thuần : “Lại đây.”

Giọng nói lạnh băng âm trầm , mang theo một cỗ cường thế.

Cô gái nghe lời đi qua, vừa mới đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, đã bị hắn kéo xuống ngồi trên ghế sô pha, một cỗ khí áp lực bao phủ quanh người cô gái, làm sắc mặt cô ta trắng bệch đi vài phần.

Thẩm Nguyệt thấy vậy mày liền nhíu lại, con ngươi sắc bén hiện lên một tia không vui: “Mạch Tuyết, hẳn là cậu nên cho người rèn luyện lá gan của cô ta đi.”

Vừa dứt lời , một đôi mắt quật cường phất qua đầu Thẩm Nguyệt, kiểu cô gái giống Hạ Miều còn thuận mắt hơn một chút.
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên, đã khiến cho Thẩm Nguyệt sửng sốt, xem ra sức ảnh hưởng của người phụ nữ kia so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều , bằng không thứ hàng hóa mỹ lệ ở trước mắt sao không thể xóa mờ cô……

Mạch Tuyết không để ý tới hai người họ nữa, ngược lại đem tầm mắt nhìn về phía Thẩm Phi vẫn đang uống rượu, chậm rãi hỏi: “Người đã ra rồi, tính làm thế nào ?”

Thẩm Phi hơi ngừng động tác, khóe môi câu lên nụ cười sáng lạn mà nở rộ, đôi mắt hồ ly hẹp dài phiếm ra chút đào hoa.

“Đương nhiên là đi một chuyến đến gia tộc Thánh Mặc La Á.”

Mạch Tuyết cười, ý cười mềm mại nở rộ ra tựa như xua tan đi đám mây đen, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông :“Vậy ngày mai xuất phát đi.”

Con ngươi trong suốt như có như không quanh quẩn chút lệ khí cùng âm lãnh.
Muốn hắc ăn hắc? Bọn họ muốn nhìn thử Thánh Mặc La Á Qua Đế tính toán thế nào nói!

Hai người họ nói chuyện đều lọt vào tai Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt, một người lộ ra nụ cười quỷ dị, một người hơi hơi nhấp môi, con ngươi sắc bén tựa như đang suy tính gì đó.

Thẩm Nguyệt đúng là đang suy tính, anh đang nghĩ Hạ Miều có đáng giá để anh ra mặt hay không , người phụ nữ Hạ Miều này quá đặc biệt, cô ta mang đến rất nhiều thu hoạch khiến anh không tưởng được.

Một người có giá trị như cô ta, cứ vậy bị Thánh Mặc La Á Qua Đế đoạt mất, cẩn thận tính toán có vẻ như không có lời lắm.

Mà Phong Chi Âu?

Anh rất vui vẻ khi xem trận tranh đoạt này, giới chính trị ngươi lừa ta gạt anh chơi đã nhàm chán, tới trận hỗn chiến khác cũng không tồi chút nào.

Nhưng nói thế nào đi nữa, Hạ Miều cũng coi như là sủng vật của anh, một tuần đó anh vẫn chưa chơi đủ đâu, nếu cứ vậy bị Thánh Mặc La Á Qua Đế chiếm đoạt anh có chút cảm giác khó chịu, quy tắc này không phải ai muốn đánh vỡ là có thể đánh vỡ.
Có một vài chuyện vẫn nên chiếu theo quy tắc, bằng không lấy sức của một người chống cự lại sự tức giận của nhiều người, cũng không phải là lựa chọn sáng suốt gì.