“Suy nghĩ của tôi có ai để ý tới chưa? Tất cả không phải là một câu thuận miệng của các người sao? Bây giờ còn đến chất vấn tôi?”
Hạ Miều trào phúng nhìn Thẩm Phi, cô nhịn lâu như vậy, chẳng lẽ cô không biết giận sao?
Không!
Tính tình của cô không khác gì so với người khác cả, hơn nữa tính cô vốn dĩ đã cứng đầu, một khi bùng nổ, cho dù cắn chết cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Lúc này đối mặt với ngọn lửa của Thẩm Phi, nó đã làm bộc phát cảm xúc bị đè nén nơi đáy lòng cô.
Thẩm Phi gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Miều, đáy mắt như hận không thể đem cô xé thành mảnh nhỏ, cuối cùng giận đến mức cười ra tiếng: “Tốt! Rất tốt! Hết thảy cô đều cho là một câu thuận miệng của chúng tôi?”
Ánh mắt Thẩm Phi lạnh băng nhìn Hạ Miều: "Hóa ra nhớ của cô chính là như vậy, chúng tôi đối tốt với cô, sủng cô, cô đều xem như không thấy, được lắm! Nếu cô tự xem mình là đồ chơi, Thẩm Phi tôi cần gì đem cô phủng ở lòng bàn tay!” Hạ Miều cũng cười, tiếng cười len lỏi vẻ châm chọc cùng cười nhạo.
“Phủng ở lòng bàn tay? Thẩm Phi, anh có biết cái gì là phủng ở lòng bàn tay không? Đừng vũ nhục những từ này, anh có từng hỏi tôi có nguyện ý hay không chưa? Các người có để ý tới cảm nhận của tôi chưa? Bị cưỡng chế cầm tù, mất đi tự do, đây là cái gọi là phủng ở lòng bàn tay?”
“Không màng cảm nhận của tôi, tự mình vạch ra tương lai của tôi, đem tôi chia sẻ cho người khác, đây là phủng ở lòng bàn tay? Thứ anh muốn, chỉ là tôi thuộc về anh, không hề quan tâm tôi bị người nào chiếm hữu, mặc kệ người khác đùa bỡn tôi , đây là phủng ở lòng bàn tay sao? Đây là tình yêu của anh à?”
Thẩm Phi lẳng lặng nhìn Hạ Miều, con ngươi màu hổ phách ngưng kết thành băng, đóng băng tất cả cảm xúc: “Ý của em là em chưa từng yêu tôi?” Phát tiết hết cảm xúc bị đè nén, đáy lòng Hạ Miều thoải mái hơn không ít, thần sắc cũng bình tĩnh trở lại, cô biết cô làm như vậy sẽ không thể vãn hồi thậm chí có thể xảy ra kết quả mà cô không thể ngờ, nhưng cô vẫn lựa chọn làm như vậy.
Cô không phải người bởi vì sợ kết quả mà trốn tránh, nếu nhẫn nhịn vượt qua ranh giới chịu đựng của cô, cô sẽ không màng kết quả, đây là tính tình quật cường từ trong xương cốt của cô, căn bản không thể khống chế.
“Không, tôi từng yêu, lúc ở thành phố An tôi thậm chí còn nghĩ rằng chúng ta cứ vậy mà trải qua hết một đời cũng không tồi, có lẽ tôi có thể vì anh mà từ bỏ cuộc sống bình yên tôi muốn, cứ vậy ở bên cạnh anh.”
Biểu tình của Hạ Miều nhu hòa hơn một chút, ánh mắt có chút mờ ảo, tựa như đang nghĩ tới những ngọt ngào ở thành phố An. Thẩm Phi thấy vậy, con ngươi kết băng dần dần có dấu hiệu tan ra, nhưng mà, còn không đợi tảng băng hòa tan, lời nói kế tiếp của Hạ Miều làm nó càng thêm bền chặt.
“Nhưng tôi mộng quá đẹp rồi, giữa chúng ta không chỉ cách biệt về thân phận địa vị, còn khác biệt về cách đối đãi tình yêu và cách lý giải.”
Hạ Miều cụp mắt xuống, bình phục cảm xúc nơi đáy mắt sau đó nhìn về phía Thẩm Phi: “Anh không hề biết yêu là gì, yêu như thế nào, chỉ biết chiếm hữu giam cầm, thậm chí tiếp nhận sự chia sẻ, để tôi lần lượt qua tay kẻ khác, tôi biết, có lẽ anh thật sự yêu tôi, nhưng tình yêu đặc thù này tôi không dám thừa nhận.”
“Mà tôi cũng là một người phụ nữ ích kỷ, kêu thân thể thương tích đầy mình này tới giúp anh học cách yêu, tôi làm không được, bởi vì lúc tôi tới dạy anh cái gì là yêu, yêu như thế nào, có lẽ cả tinh thần lẫn thể xác của tôi đã mệt mỏi, không thể yêu được nữa.” Bốp bốp bốp……
Một tràng vỗ tay thanh thúy truyền đến, Hạ Miều cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy ba đạo thân ảnh đang đi tới, đáy lòng cô đột nhiên sinh ra một cỗ dự cảm không tốt.
Phong Chi Âu mang ý cười nhìn Hạ Miều, cặp mắt đen lộ ra một chút dị quang, nhưng Hạ Miều lại cảm nhận được một cỗ ngọn lửa hưng phấn.
Con ngươi lãnh khốc của Thẩm Nguyệt từ trên người Hạ Miều chuyển sang trên người Thẩm Phi, cười lạnh nói: “Đây là người phụ nữ mà em tình nguyện đối đầu với anh? Thẩm Phi, xem ra người phụ nữ này không hề cảm kích lòng tốt của em đâu.”
Khóe môi phác hoạ ra một mạt ý cười trào phúng, tựa như đang chê cười Thẩm Phi xuất lực không lấy lòng. Thẩm Phi lạnh lùng nhìn Thẩm Nuyệt một cái, đáy mắt nảy sinh âm lãnh cùng hung ác điên cuồng.
Thẩm Nguyệt chấn động cả người, mày nhíu lại, đôi mắt sắc bén chuyển qua trên người Hạ Miều, trong con ngươi chợt có sát khí lóe qua, được Hạ Miều cảm nhận rõ ràng.
Nhìn về phía Thẩm Nguyệt, đối diện với gương mặt lãnh khốc cùng một cỗ khí phách ập vào trước mặt, trái tim Hạ Miều không khỏi run rẩy, khí thế đế vương này không phải thứ mà người thường có thể chống cự được đâu.
Hạ Miều nhìn lướt qua sau đó làm như không có việc gì thu hồi tầm mắt, động tác này ngược lại làm Thẩm Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt theo đó càng trở nên sắc bén, đây là lần đầu tiên có người dám làm lơ anh.
Hình như sau một chuyến ở gia tộc Thánh Mặc La Á cô gái này thay đổi rất lớn. Lúc này Thẩm Nguyệt mới tỉ mỉ đánh giá Hạ Miều, một thân phong hoa này anh đã từng thấy qua, nhưng trước kia chỉ chợt lóe rồi biến mất làm người khác cho rằng đó chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, còn hiện giờ tuyệt đối là tồn tại chân thật, chân thật đến mê người, khiến người khác nhịn không được muốn nhìn theo.
Con ngươi lạnh băng lại bắt đầu có ánh sáng lập loè, tựa hồ lại đang suy tính gì đó.
“Tôi thì sao? Em xem tôi là gì?”
Lời nói nhẹ nhàng từ từ vang lên, trong lòng Hạ Miều không lý do mà căng thẳng, cô quay đầu nhìn lại, Mạch Tuyết đứng cách cô khoảng năm bước.
Trên gương mặt thiên sứ treo một nụ cười nhạt , anh lẳng lặng nhìn cô, tựa như đang âu yếm nhìn một người, dịu dàng đến cực điểm.
Nhưng Hạ Miều lại nhăn mày, bởi vì cô cảm nhận được hơi thở vô cùng quen thuộc ở trên người Mạch Tuyết, hơi thở mà ba tháng đó vẫn luôn áp chế cô, để cô chịu hết tra tấn. Âm trầm mà huyết tinh, dữ tợn mà thô bạo.
Hạ Miều hé miệng muốn nói gì đó, nhưng trong lúc nhất thời cô lại không biết nên nói gì, vừa rồi không phải cô mất đi lý trí, mà là muốn mượn cơ hội này để Thẩm Phi biết suy nghĩ của cô.
Bởi vì có một số việc cô không nói người khác vĩnh viễn sẽ không biết, huống chi đối phương là Thẩm Phi ngay cả yêu cũng không biết là gì thì sao hắn có thể nhìn thấu tâm tư của cô?
Cho nên cô mới lựa chọn lúc này mà nói ra, cũng không phải muốn chọc giận Thẩm Phi, cũng không phải hoàn toàn là vì phát tiết, phần nhiều đó là muốn Thẩm Phi biết rõ nỗi lòng của cô, suy nghĩ của cô, cũng coi như đó là cơ hội cuối cùng dành cho chính cô cùng Thẩm Phi.
Ban đầu cô quyết định, cô phải nói rõ ràng với Thẩm Phi trước khi cô rời đi, nếu không sau này người chịu khổ chính là bản thân cô, cô biết, nếu không nói rõ ràng , thì sau này cô rời đi cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến anh, cho nên cô nói như vậy là muốn tìm một cơ hội để kết thúc tất cả. Nhưng lúc ấy cô không nghĩ gì cả, chỉ nhìn thấy có mình Thẩm Phi, nên cô đã quên khả năng này, hiện tại Mạch Tuyết xuất hiện, lại nghe rõ ràng lời cô nói, đây không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.