Người đàn ông này vẫn luôn khiến cô có chút đau lòng, hắn bướng bỉnh,hắn hung ác, hắn yếu ớt.
Hạ Miều vẫn chưa rửa sạch tình cảm đối với Mạch Tuyết, bởi vì cô không biết tâm tư của mình dành cho Mạch Tuyết là thế nào.
Không động lòng như Thẩm Phi, cũng không ỷ lại giống Thánh Mặc La Á Qua Đế, mà là một loại phức tạp có đau lòng cùng sủng nịch.
Bởi vì nếu bỏ đi lớp vỏ tàn nhẫn, Mạch Tuyết ở trong mắt cô chỉ là một chàng trai ngạo kiều yếu ớt.
Cũng vì thế, đoạn thời gian ở biệt thự Thẩm Phi cô ngầm đồng ý cho Mạch Tuyết lại gần, phóng túng hắn, sủng nịch hắn, nên vô hình đã trở thành một thói quen của cô.
Chỉ cần nhìn thấy anh thì sẽ nhịn không được muốn đối xử tốt với anh, để trái tim yếu ớt kia bình tĩnh lại. Nhưng nếu cô ở lại bên cạnh Mạch Tuyết vậy thì cô vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi những người này, mà nếu cô cùng Mạch Tuyết rời đi, ý nghĩ như vậy quá mức thiên chân.
Để Mạch Tuyết từ bỏ địa vị, từ bỏ tài phú sao? Để anh cùng cô trải qua những ngày tháng sau khi thoát đi sao?
Liệu anh có đồng ý không?
Trong lúc Hạ Miều do dự thời gian đã trôi qua mấy phút, mà đáy mắt huyết tinh của Mạch Tuyết cũng càng thêm dày đặc.
Hạ Miều cũng chú ý tới, cuối cùng vẫn không đành lòng để người nam nhân mỹ lệ như thiên sứ này ngã vào địa ngục.
“Nếu……” Hạ Miều bình tĩnh nhìn Mạch Tuyết, mà ánh mắt cuồn cuộn của Mạch Tuyết cũng bởi vì Hạ Miều mở miệng mà chợt tạm dừng.
“Nếu em muốn anh từ bỏ tất cả những gì anh đang có để rời đi cùng em, anh có đồng ý không?” Mạch Tuyết ngây ngẩn cả người, Thẩm Nguyệt ngồi trên sô pha cách đó không xa cũng ngây người.
Hạ Miều nói ra những lời này cực kỳ kiêu ngạo.
Bây giờ ngay cả bản thân cô cũng khó bảo toàn, nói thẳng ra thì chỉ là một người bị cầm tù, cô không có tư cách nói ra lời như thế.
Muốn từ trong tay quần ma thoát đi, đây đúng là kẻ ngu nói mộng, cho dù Mạch Tuyết đồng ý thì bọn họ cũng không đi được, ít nhất Thẩm Nguyệt, Thẩm Phi, Phong Chi Âu còn có Thánh Mặc La Á Qua Đế sẽ không cho phép cô thoát đi.
Thẩm Nguyệt cười trào phúng nhìn Hạ Miều, giống như đang nhìn sủng vật nhảy nhót trong lòng bàn tay.
“Xem ra cô vẫn chưa biết thân phận của mình, cô cho rằng cô có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng tôi?”
Đối với sự cười nhạo của Thẩm Nguyệt Hạ Miều không hề để ý tới, mà là nhìn Mạch Tuyết đang ngẩn người, cô lại hỏi một lần nữa: “Anh nguyện ý sao?” Mạch Tuyết lúc này mới hoàn hồn lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Kỳ thật anh cũng muốn cười nhạo, muốn đả kích cô không biết tự lượng sức mình giống như Thẩm Nguyệt,nhưng lúc đối diện với đôi mắt sáng ngời của Hạ Miều, nhu tình trong đó khiến tất cả những câu nói kia biến mất sạch sẽ.
Cô hỏi anh có đồng ý không?
Có phải ý cô là anh ở trong lòng cô không giống như bọn họ, có phải đại biểu rằng cô sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh?
Nghĩ tới đây, Mạch Tuyết cười, nụ cười này như làm bừng sáng toàn bộ thế giới, đơn thuần mỹ lệ làm người khác hoảng hốt.
Chỉ thấy đôi môi kia khẽ mở, thổ lộ ra một câu nói mềm mại.
“Chỉ cần em vẫn luôn ở bên cạnh anh,muốn anh làm gì anh cũng đều đồng ý.”
Thình thịch!
Hạ Miều như nghe được tiếng trái tim mình sống lại, kiểu tình cảm dùng toàn tâm toàn ý cô đã tìm được rồi. Mạch Tuyết như vậy ngay cả Thẩm Nguyệt cũng cả kinh, trong khoảng thời gian này bọn họ đều thấy rõ Mạch Tuyết rất thô bạo, hơn nữa hận ý với Hạ Miều cũng là nhiều nhất.
Nhưng bây giờ thì thế nào?
Mới chỉ một câu vô cùng đơn giản, Hạ Miều đã dễ dàng bình phục lệ khí trong lòng Mạch Tuyết, Thẩm Nguyệt anh có thể không giật mình sao?
Nhưng cho dù giật mình thế nào thì chuyện trước mắt vẫn là sự thật, một Mạch Tuyết âm ngoan thô bạo chỉ vì một câu của đối phương mà hài lòng.
Thẩm Nguyệt khẽ nhíu mày, có chút không vui nhìn chằm chằm Mạch Tuyết, tên gia hỏa này bị sao vậy?
Mới một câu thôi mà cậu ta đã vểnh cái đuôi lên, có đáng là đàn ông không?
Lúc này, vẻ mặt tươi cười của Mạch Tuyết ở trong mắt Thẩm Nguyệt không khác gì cái đuôi đang vẫy, hắn rất muốn đi lên đánh một trận cho cậu ta tỉnh! Đương nhiên, giật mình không chỉ có Thẩm Nguyệt, ngay cả Hạ Miều cũng âm thầm kinh ngạc, cô không ngờ Mạch Tuyết lại dễ dàng đáp ứng như thế, hơn nữa ý cười trên mặt anh rất thỏa mãn, tựa như chỉ cần có cô, những chuyện khác anh không hề quan tâm.
Có một điều mà Hạ Miều không biết, tuy rằng Mạch Tuyết cùng mấy người Thẩm Phi là một nhóm, nhưng hoàn cảnh trưởng thành của họ khác nhau.
Mạch Tuyết không có thân thế khó lường như bọn họ. Anh chỉ biết là, Hạ Miều cho anh hy vọng, khiến cho thế giới đen tối của anh thấy được ánh sáng, cho nên anh muốn nắm chặt lấy nguồn sáng này, cho dù kẻ nào cũng không thể ngăn cản.
Chỉ cần có được ánh sáng này muốn anh làm gì anh cũng đều đồng ý. Nếu trước kia anh chưa từng tiếp xúc qua ánh sáng thì anh sẽ vĩnh viễn ở lại địa ngục, nhưng sự khác biệt là Mạch Tuyết đã từng là thiên sứ, tâm hồn vốn dĩ là sạch sẽ, chẳng qua bị nhốt vào địa ngục mà thôi. Cho nên đáy lòng anh mới có thể tồn tại hi vọng.
Nghe được câu trả lời này đáy lòng lạnh lẽo của Hạ Miều cũng giảm đi một chút, hạ thể ướt dính khiến cô khó chịu mà nhíu mày, đứng dậy đem Mạch Tuyết đè ở dưới thân...