Lúc Hạ Miều tỉnh lại đã là 10 giờ sáng, bởi vì cả người mỏi mệt nên một giấc này cô ngủ rất sâu.
Hạ Miều rửa mặt chải đầu xong thì đi vào phòng khách, đập vào mắt cô là một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.
Trước cửa sổ sát đất có một chiếc ghế sô pha, trên đó có một người đàn ông tuấn mỹ vô song đang cầm trong tay một quyển sách, ánh nắng ban mai chiếu xạ lên người anh tạo nên một màn vô cùng ấm áp.
Ngũ quan của người đó tuy rằng tú mĩ, chỉ là không quá tinh xảo, nhưng đặt cùng một chỗ với nhau lại vô cùng hài hòa. Anh ta chỉ nằm lẳng lặng ở một chỗ lại có thể mang cho người ta cảm giác thoải mái, yên bình.
Nếu kêu Hạ Miều miêu tả người đàn ông này, thì Hạ Miều chỉ có thể nghĩ đến hai câu : mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.*
(*dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt đẹp như ngọc, có một không hai) Người đàn ông này tên là Doãn Quân Viêm, tuổi chỉ lớn hơn cô ba tháng, đây là những gì đêm qua cô biết.
Chuyện bắt cóc ngày hôm qua quả thật là do cô cố tình bị bắt đi, trước khi tấm khăn tẩm thuốc mê chụp tới cô đã nín thở trước nên không bị hôn mê.
Lúc ở trên xe có một người đàn ông đá cô một cước, nói thật, cô phải cảm ơn người đàn ông kia, nếu không phải nhờ gã ta thì cô sẽ không phát hiện trong xe có giấu bom hẹn giờ.
Thế nên lúc xe bị người ta bám theo, Hạ Miều đã nhanh chóng gϊếŧ ba người đàn ông ở đằng sau, sau đó thừa dịp hỗn loạn nhảy khỏi xe, đây cũng là lý do tại sao người đàn ông lái xe không kiểm soát được.
Khi Hạ Miều vừa nhảy xuống xe thì vừa vặn đứng ở trước xe của Doãn Quân Viêm, chỉ thiếu một chút nữa thôi cô đã bị bánh xe kia đè bẹp rồi. Do lúc ấy tình huống khẩn cấp, Hạ Miều không muốn người khác nhìn thấy trên xe có một người đi xuống, cho nên lúc cửa xe mở ra thì Hạ Miều nhanh chóng nhảy lên xe, kề con dao vào cổ Doãn Quân Viêm. Cứ như thế cô bị mang khỏi hiện trường. Và đây cũng là lần đầu tiên Hạ Miều nhìn thấy một người đàn ông, rõ ràng trên cổ có một cây dao sắc bén mà anh ta lại cười nhẹ nhàng với cô, thậm chí còn nói: "Đừng khẩn trương, có chuyện gì thì cứ nói ra tôi sẽ giúp em."
Cái loại ôn nhuận như ngọc này không phải là giả vờ, mà giống như sinh ra đã có.
Nếu trước kia có người nói với Hạ Miều rằng trên đời có kiểu người này tồn tại, thì Hạ Miều nhất định sẽ không tin, những người đó chỉ có trong phim ảnh và tiểu thuyết mà thôi.
Nhưng lúc cô đối mặt với người đàn ông này thì cô không thể không tin. Cô nghi ngờ người đàn ông này là đang giả vờ, nhưng hơi thở ôn nhuận như ngọc trên người hắn khiến cô có loại cảm giác yên tâm.
Hạ Miều được Doãn Quân Viêm đưa vào khách sạn anh ta ở, vì để tránh người khác nhìn thấy nên Hạ Miều không thuê phòng, mà là ở cùng phòng với anh ta. Hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi, thế nên cho tới bây giờ, Hạ Miều mới chỉ biết tên tuổi của anh ta và chuyện anh ta tới Y quốc du lịch. Doãn Quân Viêm nghe thấy động tĩnh nên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Hạ Miều đang đứng ở cách đó không xa nhìn mình thì anh nhẹ nhàng nói: "Tỉnh rồi sao? Bữa sáng chắc đã nguội rồi, để tôi đi hâm nóng lại."
Nói xong, khép cuốn sách lại đặt ở một bên, sau đó đứng dậy đem bữa bỏ vào lò hâm nóng.
Hạ Miều nhìn một loạt động tác của anh ta thì bỗng hơi hoảng hốt, chẳng lẽ do cô ở cùng với quần ma quá lâu cho nên lúc nhảy ra một người bình thường, thì không kịp thích nghi?
Hạ Miều hoài nghi nhìn Doãn Quân Viêm: "Tại sao lại đối xử tốt với tôi?"
Doãn Quân Viêm ngẩng đầu nói: "Có sao?" Ngay sau đó nhìn thấy sự hoài nghi nơi đáy mắt Hạ Miều thì liền nhẹ nhàng cười: "Đừng lo lắng, tôi không có ác ý đâu, trước giờ tôi đều như thế em đừng cảm thấy áp lực."
Đối với lời khuyên của Doãn Quân Viêm khóe miệng Hạ Miều hơi hơi nhếch, sao cô lại cảm thấy mình như một đứa trẻ con chứ? Hạ Miều đi đến ghế sô pha ngồi xuống, tự hỏi kế tiếp nên làm thế nào.
Doãn Quân Viêm thấy vậy, trong lòng nghĩ cô ấy có phải gặp khó khăn gì không, bằng không sao lại xuất hiện ở trên xe anh, lại còn mang theo con dao bên người.
"Có phải em gặp khó khăn gì không? Nếu có khó khăn thì cứ nói ra, có khi tôi có thể giúp được em."
Hạ Miều im lặng, chắc hẳn đám người kia nghĩ rằng cô đã chết rồi. Bây giờ cô rời đi đúng là cơ hội tốt nhất, ít ra sẽ không bị người khác truy tìm. Nhưng cái thân phận này của cô cũng không thể dùng được nữa, vả lại cô cũng không muốn ở lại Y quốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Miều đưa ra một quyết định, mặc kệ người tên Doãn Quân Viêm này có mục đích riêng gì.
"Anh có thể làm giả thân phận không?"
Doãn Quân Viêm sửng sốt, nhưng chẳng qua cũng chỉ một hai giây, sau đó gật gật đầu: "Có thể, nhưng em làm giả thân phận để làm gì?" Ánh mắt Hạ Miều chợt lóe, rồi sau đó từ từ nói: "Tôi trốn ra khỏi, là từ.....hội quán tư nhân, cho nên tôi cần một cái thân phận giả, bằng không sẽ bị bắt trở về."
Trong giọng nói của cô mang theo một tia nôn nóng cùng sợ hãi.
Doãn Quân Viêm thấy vậy thì nhẹ giọng an ủi nói: "Em đừng sợ, tôi sẽ giúp em. Chắc em cũng là người ở Hoa Hạ giống tôi, em có định trở về Hoa Hạ không?"
Hạ Miều gật đầu không nói thêm gì nữa, mà Doãn Quân Viêm cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Vừa lúc chuyến du lịch của tôi cũng kết thúc, chờ sau khi tôi làm xong mọi chuyện, tôi với em cùng nhau trở về?"
Hạ Miều sửng sốt, không ngờ Doãn Quân Viêm lại cùng cô trở về. Nhưng anh ta có thể ở trong phòng tổng thống thì thân phận nhất định không đơn giản, có anh ta hộ tống cũng có thể phòng ngừa được một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vì thế cô gật đầu đồng ý. Doãn Quân Viêm thấy vậy, chỉ cười cười không nói gì, đem bữa sáng đã hâm nóng bày ở trước mặt Hạ Miều.