Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 157: Kết cục của Diệp Viện



Diệp Viện bị hai người áo đen kéo tới một căn phòng trống, bên trong có mười người ăn mày đầu tóc bù xù.

Căn phòng này là do Thánh Mặc La Á Qua Đế đặc biệt vì Diệp Viện mà chuẩn bị. Mười gã ăn mày này là do Thẩm Phi kêu Phong Chi Âu đi tìm, cũng "đặc biệt" vì Diệp Viện mà chuẩn bị.

Bọn họ sẽ không gϊếŧ Diệp Viện, bởi vì chết quá dễ dàng cho cô ta, bọn họ muốn cô ta sống không bằng chết!

"Ả đàn bà này tặng cho các người, đừng làm người chết là được."

Lời nói lạnh nhạt thấu đầy vô tình cùng sát ý.

Diệp Viện không dám tin nhìn Thẩm Phi : "Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi yêu anh mà......"

"Tình yêu của cô sẽ chỉ khiến tôi càng muốn để cô sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."

Thẩm Phi đứng im ở cạnh cửa, đôi mắt màu hổ phách không có tiêu cự đang tản ra một mảnh sắc bén, tựa như hận không thể đem người phụ nữ này chém thành trăm mảnh.
Ba người đứng ở bên cạnh cũng lạnh nhạt nhìn Diệp Viện đang nước mắt đầy mặt.

Diệp Viện trừng to đôi mắt nhìn Thẩm Phi, không thể tin được Thẩm Phi lại nói ra lời như vậy.

Cô vẫn luôn biết ở sâu trong xương cốt Thẩm Phi vô tình tới cỡ nào, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày sự vô tình ấy lại dùng ở trên người mình.

Cô mặc kệ những người ăn mày đó đè cô lên trên nền nhà, mặc kệ quanh người bị hơi thở tanh tưởi bao vây, mặc kệ quần áo bị xé rách, để mặc từng bàn tay ghê tởm không ngừng vuốt ve trên người cô. Cô vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Phi không chớp mắt, tới giờ phút này rồi cô vẫn còn đang hy vọng.

Thẳng đến khi một người trong đó dùng hung khí xỏ xuyên qua người cô, cảm giác đau đớn rốt cuộc khiến đôi mắt Diệp Viện lộ ra một tia hận ý.
Cô điên cuồng cười ha hả, tiếng cười thê lương mà oán độc, từng giọt nước mắt mang theo hận ý ngập trời từ từ chảy xuống.

"Cho dù anh thích ả tiện nhân kia thì sao? Cô ta chết rồi! Cô ta đã chết rồi! Thứ mà Diệp Viện tôi không chiếm được người khác cũng đừng mơ tưởng! Ha ha ha...... Ha ha......"

Một người trong đám đó kéo đầu Diệp Viện lại gần, đem hung khí tanh tưởi nhét vào cái miệng nhỏ, chặn lại tiếng cười điên cuồng.

Một cỗ tanh hôi ập đến khiến Diệp Viện ghê tởm muốn nôn, nhưng miệng bị thứ đồ kia nhét đầy căn bản phun không ra. Đôi mắt đẫm nước bỗng xẹt qua một tia độc ác, ở lúc gã ăn mày kia thả lỏng, miệng hung hăng cắn xuống.

Một tiếng kêu thảm thiết thoáng chốc vang dội khắp căn phòng, người đàn ông kia ôm lấy hạ thể không ngừng la lên.
Diệp Viện điên cuồng cười lớn, phun vài giọt máu từ trong miệng ra, hướng về phía Thẩm Phi thê lương mắng: "Thẩm Phi, tôi nguyền rủa anh, tôi nguyền rủa anh cả đời cầu mà không được!"

Ngay sau đó cô ta như nghĩ đến điều gì, càng thêm cười càn rỡ: "Ha ha ha ha...... Tôi quên mất, ả tiện nhân kia đã chết rồi, hơn nữa thi thể còn không tìm được, ông trời đã định đời này anh phải đau khổ tới chết! Ha ha ha ha......"

Sắc mặt Thẩm Phi biến đổi, cả người cũng run lên tựa như giây tiếp theo sẽ té trên mặt đất. Trước ngực truyền đến từng đợt đau đớn khiến trên trán anh chảy ra đầy mồ hôi.

Thẩm Nguyệt ở đằng sau đỡ lấy Thẩm Phi. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn bà vẫn đang điên cuồng cười to.

"Kêu người lên cắt đứt đầu lưỡi cô ta cho tôi."

Nếu chẳng phải không muốn để cô ta chết dễ dàng, anh đã sớm tự mình đi lên bóp chết con tiện nhân này!
Cô gái kia là để cho loại người ghê tởm như ả ta mắng sao? Cho dù cô ấy chết rồi cũng không thể, huống hồ người tạo ra tất cả chuyện này lại là người đàn bà này!

Thánh Mặc La Á Qua Đế gật đầu với người vệ sĩ đằng sau, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Viện. Nhịn, anh phải nhịn, anh không thể để con tiện nhân này chết dễ dàng thế được!

Người vệ sĩ thấy vậy thì bước vào căn phòng, lúc Diệp Viện đang kinh hoàng thét chói tai thì liền xuống tay. Màu máu đỏ tươi cũng theo đó mà bắn ra.

Mạch Tuyết không biết tại sao khi nhìn Diệp Viện thê thảm đáy lòng anh lại cảm thấy rất hả hê, thậm chí càng muốn người đàn bà này đau đớn hơn nữa.

Trong đôi mắt quanh quẩn sương mù của Phong Chi Âu là một mảnh lạnh nhạt, câu môi cười với Thánh Mặc La Á Qua Đế: "Gia tộc của cậu không phải có cách chữa trị hơn người sao? Nên cho cô ta uống một viên thuốc mà không biết mệt, miễn cho lát nữa ngất đi thì không còn thú vị nữa đâu."
Tuy rằng Hạ Miều chết với anh mà nói cũng không có đả kích gì, nhưng trong lòng vẫn có đau đớn. Điều này đã khiến anh nhận ra, đó là anh không chỉ đơn giản xem Hạ Miều như một món đồ chơi, đáng tiếc, người đàn bà ngu xuẩn này lại dám ra tay với cô ấy.

"Chơi đủ rồi thì đem người giao cho bọn họ."

Thánh Mặc La Á Qua Đế lạnh lùng nói xong rồi xoay người rời đi, mà lời của anh đương nhiên là nói cho bọn thuộc hạ.

Phong Chi Âu không tin Thánh Mặc La Á Qua Đế sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy, chuyển mắt nhìn về phía người vệ sĩ đang đứng đầu: "Thiếu chủ nhà các người muốn làm gì?"

Người vệ sĩ vô biểu tình trả lời: "Thiếu chủ hôm trước từng nói, đợi các vị khách quý cảm thấy vui đùa đủ rồi thì đem cô ta giao cho bọn côn đồ, để bọn họ ngày đêm nuôi dưỡng."
Phong Chi Âu rõ ràng sửng sốt, ngay sau đó cười: "Đúng là ý kiến hay."

Nếu đã khiến cô gái kia thi cốt vô tồn, vậy thì để ả ta ngày đêm đau đớn hoàn trả lại đi......

Ba người họ không lập tức rời đi, mà là nhìn Diệp Viện bị uống một liều thuốc. Không thể không thừa nhận, cách làm của Thánh Mặc La Á Qua Đế vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng đối với kẻ hại chết Hạ Miều, chỉ có cách trừng trị này mới có thể khiến bọn họ vừa lòng.