Mà cô đã không có thời gian dư thừa để tiếp nhận cơ hội rồi.
Lúc này đây cô chỉ có thể thắng không được thua, nếu thua cô sẽ mãi mãi mất đi tư cách ngẩng đầu, cô đánh cược không nổi, cũng không thua nổi. Mặc dù biết con đường này sẽ rất gian khổ, nhưng cô vẫn sẽ không màng tất cả đi về phía trước.
Cuối cùng, Hạ Miều đi liều một nước cờ thắng được cơ hội này. Nhưng Hạ Miều không hề kích động, mà là chân thành nhìn ông Doãn: "Cảm ơn ông, cháu nhất định sẽ không làm cho người mất mặt."
Cô biết, nếu không phải ông Doãn cố ý nhường cô nhất định sẽ không thắng được.
Ông Doãn vỗ bả vai Hạ Miều: "Được rồi! Nếu dám làm mất mặt ta, thì đừng hòng trở về."
"Nhất định."
Hai người nhìn nhau cười. Lúc Kiều Phù ra kêu hai người vào ăn tối thì vừa vặn nhìn thấy một màn này. Sao bà cứ cảm thấy hai người họ như vừa đạt xong thỏa thuận nào đó? "Ba, Nhuỵ Nhuỵ, vào ăn cơm đi."
Sau khi ăn xong cô cùng ông Doãn nói một số chuyện trong quân đội. Mà Hạ Miều cũng muốn về thăm cha mẹ trước khi đi vào quân đội. Cho nên bàn với Doãn Quân Viêm về việc này.
Ba ngày sau, Hạ Miều cùng Doãn Quân Viêm và người tài xế cùng lên đường về thành phố An.
Mọi người đều gọi người tài xế này là chú Tần. Kỳ thật ông ấy là một vệ sĩ có thân thủ rất lợi hại, chuyên phụ trách cuộc sống hằng ngày của Doãn Quân Viêm. Vì lý do sức khỏe nên Doãn Quân Viêm cần phải có người giúp đỡ, chỉ có như vậy mới có thể khiến mẹ Doãn yên tâm.
Mà Hạ Miều không biết, ở trước ngày mà bọn họ đi thành phố An, Thẩm Phi cũng đưa ra ý kiến muốn đi thành phố An thăm ba mẹ Hạ Miều, mà Thẩm Nguyệt, Phong Chi Âu , Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng kiên quyết đi theo, bọn họ đều muốn nhìn thấy nơi mà Hạ Miều trưởng thành, còn Mạch Tuyết? Anh nhìn dáng vẻ kiên quyết của mấy người kia thì rất tò mò, cho nên cũng nhất định phải đi theo, vì thế bọn họ quyết định phải chuẩn bị một chút rồi ba ngày sau mới lên đường đi thành phố An.
Đây là lần đầu tiên Thánh Mặc La Á Qua Đế đi gặp ba mẹ vợ. Tuy rằng Hạ Miều không còn nữa nhưng đáy lòng anh vẫn hơi chột dạ, thế nên phải chuẩn bị lễ vật cho thật tốt.
Mà Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu không thể nói rõ cảm giác của mình, bọn họ cứ cảm thấy là lạ. Nhìn thử hành động mấy ngày nay của bọn họ là biết ngay.
Lúc Thẩm Nguyệt đang ký hợp đồng thì đột nhiên ngẩng đầu hỏi trợ lý: "Đi gặp cha mẹ của đối phương thì phải chuẩn bị thứ gì?"
Trợ lý vô cùng sửng sốt, tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ cũng có ngày hỏi mấy vấn đề này? Nhưng người trợ lý lại không dám biểu hiện ra ngoài, ngược lại vô cùng dụng tâm nói. "Nếu đối phương là nam thì có thể tặng thuốc lá và rượu, mà nếu là nữ thì chọn các loại trang sức. Nhưng quan trọng nhất là khi thấy cha mẹ của đối phương thì nhất định phải lễ phép, phải đối xử tốt với con gái của họ. Chỉ có như vậy cha mẹ của đối phương mới có thể yên tâm giao con gái của mình ra."
Vị trợ lý phải nói là vô cùng có lòng, nhưng anh ta lại không biết tình huống của Thẩm Nguyệt, còn tưởng rằng tổng giám đốc của bọn họ yêu đương.
Thẩm Nguyệt trầm ngâm một lát mới nói: "Chuyện này giao cho cậu đi làm. Ngày mai đi chuẩn bị cho tốt."
Mà bên Phong Chi Âu cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng xuất hiện tình huống tương tự, chỉ có Mạch Tuyết là không chuẩn bị gì.
Hạ Miều cùng Doãn Quân Viêm xuống máy bay, sau đó mới gọi xe đi tới nhà Hạ Miều.
Trên đường, Doãn Quân Viêm vừa quan sát khung cảnh ở bên ngoài vừa nói với Hạ Miều: "Nơi này vừa thoáng vừa yên ả, đúng là nơi rất tốt để sinh sống. Sau này nếu Nhuỵ Nhuỵ muốn về đây sống, cũng đừng quên ta nhé?" Hạ Miều sửng sốt nhìn nụ cười của Doãn Quân Viêm, lời từ chối tới bên miệng lại nói không nên câu.
Hạ Miều chỉ cười cười không đáp, không muốn đối diện với đôi mắt sạch sẽ không chứa chút tạp chất, cũng bởi vậy đã bỏ lỡ đáy mắt chợt lóe lên của Doãn Quân Viêm.
Đi vào trong nhà, Hạ Miều cho mẹ Hạ một cái ôm thật chặt : "Mẹ....."
Doãn Quân Viêm rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt từ trước đến nay luôn cứng cỏi bây giờ lại tràn đầy yếu ớt giống như trẻ con. Nhìn thấy Hạ Miều như thế, anh rất muốn đi lên ôm cô vào trong ngực, sau đó nói với cô : có chuyện gì cũng đừng tự mình gánh vác, anh rất rất sẵn lòng cùng em chia sẻ tất cả.
Ông đã lén nói với anh chuyện của Hạ Miều, ngay cả suy đoán kia ông cũng kể cho anh, chỉ vì để anh đưa ra lựa chọn thật chính xác. Sau khi anh nghe xong, anh chỉ cảm thấy đau lòng cho Hạ Miều, tuy rằng anh không quen biết mấy người đó, nhưng trong giới này có ai mà không biết bản tính của bọn họ chứ. Hạ Miều có quan hệ với họ chắc là ăn rất nhiều đau khổ đi, bằng không cũng sẽ không lựa chọn giả chết để che giấu tung tích.
Vốn dĩ anh muốn cho Hạ Miều thời gian để quên đi bóng ma lúc trước, nhưng bây giờ xem ra anh không thể đợi nữa. Hơn nữa cô sắp vào quân đội rồi, anh muốn cho cô biết cô còn có anh. Anh sẽ không để tâm cô đã trải qua những chuyện gì, chỉ muốn cùng cô đi hết tương lai.
Mắt mẹ Hạ cũng đã ươn ướt, nhưng vẫn cứng miệng oán trách: "Đứa nhỏ này, hơn một năm rồi mới biết về nhà. Nếu không phải mỗi tháng đều gọi điện thoại tới mẹ còn tưởng rằng con lại biến mất nữa!" "Sao lại vậy được chứ, có mẹ ở sao con dám biến mất. Bây giờ không phải con đã về với ba mẹ rồi sao? Đúng rồi, ba đâu rồi mẹ?" Hạ Miều nhìn trong nhà không có một bóng người, chẳng lẽ là đi làm?
"Ba con hôm nay về trễ, nhưng chắc cũng sắp về tới rồi. Nghe con nói về nhà, mẹ đã đi mua rất nhiều đồ ăn mà con thích đó." Mẹ Hạ kéo Hạ Miều đi vào phòng khách, sau đó mới nhìn thấy Doãn Quân Viêm vẫn luôn đi theo sau Hạ Miều.
Chú Tần ở lại khách sạn gần đó, không cùng đi theo.
Này vừa thấy, đôi mắt mẹ Hạ cũng đã sáng ngời.
Nhìn nụ cười ôn nhu kia đi, nhìn ánh mắt khiêm tốn đó đi, khí chất cũng như tắm mình trong gió xuân, cả người giống như được làm từ nước. Đây là lần đầu tiên mẹ Hạ nhìn thấy một đứa trẻ làm cho người ta thoải mái thế này.
"Chàng trai này là?" "Mẹ, đây là Doãn Quân Viêm bạn của con, Quân Viêm, đây là mẹ tôi."
"Chào bác gái." Doãn Quân Viêm lễ phép cúi chào mẹ Hạ, hành động vừa ấm áp vừa hiểu chuyện này khiến mẹ Hạ yêu thích không thôi.
Mẹ Hạ nhiệt tình đi lên tiếp đón Doãn Quân Viêm: "Đúng là đứa trẻ ngoan, mau, mau tới đây ngồi đi. Đúng là lớn lên y như khối ngọc a, khiến cho người khác thích không nỡ buông tay. Cha mẹ cháu chắc là rất kiêu ngạo nhỉ, sinh ra được một đứa con như hoa như ngọc thế này."
Hạ Miều giật giật khóe môi, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ mình nhiệt tình như thế đấy, cho dù là lúc trước......
Sắc mặt Hạ Miều khẽ biến, cắt đứt suy nghĩ trong đầu, sau đó mới bất đắc dĩ nói: "Mẹ...... Như hoa như ngọc không phải dùng như vậy đâu......"