Thụy Phỉ Hi nghe hắn nói, khóe mắt đảo qua dấu răng trên cổ Hạ Nhiêu, bừa bãi cười nói: "Dấu răng này thực bắt mắt, đáng tiếc không đối xứng, để ta vì thân ái cống hiến sức lực."
Nói xong, cúi đầu liếʍ cổ ửng đỏ mềm nhẵn, nhè nhẹ liếʍ hôn lướt qua giống như đang nhấm nháp một món ngon tốt đẹp, dùng đầu lưỡi liếʍ một vòng rồi lại một vòng.
Tiếp theo ở chỗ dính nước bọt mềm mại kia há mồm cắn một cái, đau đớn bén nhọn làm Hạ Nhiêu phát ra một tiếng đau vô ý thức, cả người tức khắc tỉnh lại, một khuôn mặt đỏ bừng treo đầy nước mắt nhăn vào cùng nhau. Thụy Phỉ Á nhẹ nhàng hôn lên đôi môi môi anh đào, giống như không nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô, ôn nhu hỏi: "Bảo bối tỉnh?"
Thụy Phỉ Hi ngẩng đầu, nhìn cổ cô không ngừng trào ra máu tươi, vừa lòng cười cười: "Thân ái còn không có thỏa mãn chúng ta đâu, thế nào có thể ngủ, nếu lần sau lại ích kỷ như vậy, ta sẽ tiếp tục trừng phạt ngươi a ~"
Từng đợt đau đớn làm Hạ Nhiêu hít một ngụm khí lạnh, toàn thân trải qua cao trào sớm đã xụi lơ vô lực, đυ.ng một chút vào ngón tay cũng cảm thấy dị thường cố sức, có chút chịu thua đối với đôi song sinh tử nói.
Một tiếng lại một tiếng, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không ngừng lại. Tiếng nước tràn ngập theo từng đợt va chạm mà không ngừng bắn ra, nhanh chóng mà hung mãnh.
"Lại ngất đi rồi." Thụy Phỉ Hi hơi hơi thở hổn hển, trên mặt mang theo ửng đỏ sau từng đợt cao trào hưởng thụ, đôi mắt hẹp dài tinh tế đánh giá thân hình ửng đỏ dính đầy mồ hôi trong lòng ngực Thụy Phỉ Á.
Bàn tay Thụy Phỉ Á thon dài ở phần lưng trần trụi chậm rãi lưu luyến, cảm giác được người trong lòng ngực bởi vì hắn âu yếm mà rùng mình, loại phản ứng theo bản năng này làm đôi mắt hắn nhiễm lên nhè nhẹ hứng thú.
Thụy Phỉ Hi cũng không hề do dự, trực tiếp rút ra cự long lại lần nữa đứng thẳng, theo nó rời khỏi, từng luồng chất nhầy trắng đυ.c từ cúc huyệt chảy ra.