Phong Chi Uyên cảm thấy kinh ngạc trước hành động của Hạ Nhiêu, vì từ trước tới giờ không ai chỉ nghe Thẩm Phi nói thế liền không tiếp tục cầu xin mà phớt lờ hắn. Hắn cảm thấy cô cũng có chút thông minh vặt và cũng gợi cho hắn một niềm hứng thú không nói rõ được.
"Cầu xin anh thả tôi ra." Hà Nhiêu nhìn Thánh Mặc La Á Qua Đế một cách chân thành khẩn cầu hắn tha cho cô.
Hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt không tạp chất của cô mà thẫn thờ một lúc nhưng không có nghĩa hắn tha cho cô. Hắn đã ra tay rồi thì không thể nào ngừng lại được.
Đồng tình ư? Đối với một thiếu chủ Hắc bang như hắn thì còn có thể có cái ý niệm đó sao? Đúng là hoang đường!
"Cô không thoát được đâu, từ khi cô bước vào thì đã là mệnh của cô rồi"
Hạ Nhiêu nhìn vào bốn tên còn lại đang ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn cô thèm thuồng như những con thú nhìn thấy mồi, thưởng ngoạn cảnh cô bị cường bạo một cách thích chí thì cô biết mình sẽ không thoát được nữa.
Mặc dù lệ của cô không ngừng tuôn nhưng cô cũng không cầu xin bọn họ tha cô, vì cô biết làm thế chỉ vô ích. Cô đành chịu đựng để việc này qua đi.
Hắn tiếp tục cắи ʍút̼ đỉnh hoa của cô, để lại càng nhiều vết xanh tím lẫn máu khắp người của cô. Cô không nhịn được liền rên lên "Đau quá, anh nhẹ một chút".
Qua Đế không kiên nhẫn gỡ bỏ chiếc quần ren của cô, rồi cũng bỏ đi quần áo của mình. Chiếc gậy thịt to lớn của hắn từ chiếc quần vươn ra giờ đã sưng huyết đến đáng sợ mà lại được bao bọc dưới một cái qυყ đầυ hình nấm to như một quả trứng gà lớn làm Hạ Nhiêu sợ đến cứng người lại. Nhìn thứ hung tợn ấy của hắn mà Hạ Nhiêu vẫn kiên trì không cầu xin chúng tha cho. Cô nhắm mắt lại, cắn chặt môi, mắt đã nhoà lệ nhưng vẫn cố gắng không cho tiếng khóc của mình cất lên.
Bọn ác ma nhìn bộ dáng không chịu khuất phục của cô, thì trong lòng chúng dâng lên ham muốn ngược đãi để chinh phục cô cho bằng được.
Hắn nâng eo cô lên, hướng cái côn ŧᏂịŧ của mình thẳng hướng tới nơi tư mật còn non nớt của cô. Eo vừa nhấn xuống đã làm cô đau đến không thở nổi. Mặt cô trở nên trắng bệch mà trán thì chảy đầy mồ hôi.
Cái động huyệt phấn hồng non nớt nhỏ nhắn của cô vì bị côn ŧᏂịŧ của hắn cứng rắn đẩy vào mà các thớ thịt bắt đầu xuất huyết, mà cái hung khí ấy của hắn cũng chỉ vào được phần đầu nên càng sưng huyết đến đáng sợ.
Hạ Nhiêu bị côn ŧᏂịŧ của Qua Đế cường ngạch đưa vào thì đau không chịu được, cô đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng sự cử động của cô càng thít chặt huyệt động, càng làm Qua Đế khó có thể tiến vào.
"Ba" Hắn đánh mạnh vào mông của Hạ Nhiêu làm cho mông cô hằn lên vết năm ngón tay.
Cô đau đến nỗi hét lên "Tên khốn, thả tôi ra, cút ra, biếи ŧɦái, cầm thú!"
Tiếng la hét của cô làm hắn cực kì tức giận, hắn bắt lấy chân đang làm loạn của cô, nâng lên rồi hướng phần bụng đâm thẳng đến trước.
Không để cho cô có cơ hội ngất đi, hắn rút côn ŧᏂịŧ ra rồi lại hung hăng đâm vào, vì chịu không nổi sự to lớn ấy của hắn, huyệt động của cô bị ma sát đến đẫm máu. Máu nhiễu giọt lên trên tấm thảm trắng trong phòng đọng thành một mảng lớn nhìn như đoá hoa đỏ chót khiến cho cảnh tượng càng tàn khốc càng yêu mị.