Nhận thức này làm Hạ Nhiêu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cái gì mà ẩn nhẫn, cái gì ngoan ngoãn thừa nhận tất cả đều bị cô ném tới Thái Bình Dương rồi.
Cô cảm thấy choáng váng, thân thể yên lặng thừa nhận cũng bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Cô hoàn toàn không nghi ngờ, nếu cô không phản kháng, Thụy Phỉ Hi tuyệt đối sẽ đem máu trong cơ thể cô hút cạn.
Nhưng mà Thụy Phỉ Hi lại càng giữ chặt cô, động tác hút máu vào ngược lại càng thêm nhanh chóng làm cô cảm giác được từng trận choáng váng cùng chết lặng.
Hạ Nhiêu lập tức nóng nảy, đây là chuyện gì a?!
Chẳng lẽ cô không bị bọn họ ngược chết, mà phải bị Thụy Phỉ Hi hút khô huyết mà chết sao?
Không thể, làm sao có thể, cô muốn sống , cô tuyệt đối phải rời khỏi đám ác ma này! Hạ Nhiêu bạo phát, trực tiếp chửi ầm lên nói: "Thụy Phỉ Hi! Con mẹ nó anh là quỷ hút máu sao?! Nếu anh thật dám đem máu lão nương hút khô, lão nương thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Giọng nói vang vọng toàn bộ tầng ngầm, làm Thụy Phỉ Hi dừng lại động tác.
Hàm răng khảm trong thịt cũng dần dần rút ra, tiếng cười quyến rũ mị hoặc tràn ra khỏi miệng.
Thụy Phỉ Hi chậm rãi ngẩng đầu, phần môi nhiễm máu đỏ tươi mang theo một tia quỷ dị.
Chỉ thấy hắn vươn đầu lưỡi liếʍ vết máu bên môi, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú Hạ Nhiêu, làm cô kinh hãi ngây ngẩn cả người.
"Hóa ra đây mới là linh hồn bị thân ái giấu bỏ, thật là tràn ngập sức sống, tức giận như vậy so với nhu nhược trước kia tốt hơn rất nhiều a~."Giọng nói quyến rũ lộ ra thâm ý, giống như phát hiện ra thứ đồ chơi cực tốt, làm Hạ Nhiêu hận không thể tát vào mặt hắn. Chỉ thấy l*иg sắt to bị mở ra, hai người áo đen cường tráng đem một người mặc váy màu đỏ ra theo.
Tiếp theo, từng con mắt màu lục lộ ra mùi máu nồng đậm từ từ đi ra, không sai, đó tuyệt đối là sói, so với trên TV còn to hơn vài lần, toàn thân là màu tuyết trắng, lông tóc tràn ngập ánh sáng lóa mắt.
Cô không biết Thụy Phỉ Hi làm như vậy là gì, chẳng lẽ hắn muốn cho cô tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia bị bầy sói này xâu xé? Quả nhiên ác ma chính là ác ma, từ trước đến nay vẫn luôn tàn nhẫn.
Thụy Phỉ Hi giống như hiểu được suy nghĩ của Hạ Miều, cười nói: "Thân ái đem ta nghĩ thành quá khát máu rồi đi , chó sói này tuy rằng ăn thịt người, nhưng mục đích của chúng nó hôm nay không phải là như thế a ~"
Sắc mặt Hạ Nhiêu trắng bệch lên, nếu lúc này cô còn không hiểu Thụy Phỉ Hi muốn cô xem cái gì, vậy đầu óc của cô liền thật là trong sáng, mấy tháng thống khổ xem như bạch ăn...... "Ách ~ đúng rồi, thân ái nhất định rất thắc mắc mấy con sói này sao không giống mấy con bình thường đi?"
Giống như vì phối hợp lời lời nói Thụy Phỉ Hi, năm con sói cực kì hưng phấn, nhào lên hướng về phía nữ nhân muốn chạy trốn, đem nữ nhân bao quanh.
Ngay sau đó, năm con sói từ từ đến gần nữ nhân kia, Hạ Nhiêu nghe được tiếng thét chói tai, nhưng nàng ta không có cách nào chạy thoát chỉ có thể tùy ý để năm con sói tới gần.
Hạ Nhiêu muốn nhắm mắt lại, nhưng đáy lòng hiếu kỳ lại không nghe theo sai khiến, chỉ có thể nhìn chằm chằm động tác tiếp theo. Chỉ thấy năm con sói trắng nhào lên, đem nữ nhân gục trên mặt đất, móng vuốt chuẩn xác dẫm lên hai tay nữ nhân đang giãy giụa, cố định ở một chỗ mặc kệ nàng giãy giụa.