Thẩm Phi thở hổn hển, gắt gao ôm Hạ Nhiêu , nghe tiếng rêи ɾỉ yếu ớt bên tai, ra tiếng trêu ghẹo nói: "Lúc này em nên từ bỏ đi?" Giọng nói mị hoặc đã trở nên thô trầm, chẳng những không khó nghe, ngược lại có một loại mê người.
Chỉ là đợi nửa ngày, cũng chưa nghe được Hạ Nhiêu trả lời, tiếng rêи ɾỉ mỏng manh còn đang tiếp tục, Thẩm Phi buồn cười ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô trước ngực hắn liền căng thẳng. Khuôn mặt nhỏ không có một tia hồng hào nào, mồ hôi dính ướt che kín cả khuôn mặt. Cái miệng nhỏ khẽ phun ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn, làm gì có tia vui thích nào. Thẩm Phi vội vàng đứng dậy, còn không đợi hắn nhìn kỹ, khóe mắt đã cảm giác được trên giường có một mảng máu lớn, chậm rãi nhìn lại, dưới thân Hạ Nhiêu là một mảnh màu đỏ chói mắt, tựa như giây tiếp theo cô sẽ bị vũng máu này làm cho biến mất.
Ngực Thẩm Phi giống như bị một đôi tay xiết chặt, đau đến mức làm sắc mặt hắn trở nên trắng, thân hình làm Thẩm Phi không tự giác run rẩy lên, đáy lòng dần dần nổi lên tia hoảng loạn cùng sợ hãi chưa bao giờ từng có. Vội vàng xuống giường, cầm điện thoại gọi cho Nguyên Viêm, toàn bộ quá trình đều là hoảng loạn cùng chật vật.
Làm xong tất cả, Thẩm Phi đi vào bên người Hạ Nhiêu , đem cô bế lên lay động nói: "Nhiêu nhi? Em tỉnh lại? Nhiêu nhi......"
Hạ Nhiêu lại mơ mơ màng màng ưm vài tiếng, nhưng hoàn toàn không có chút tỉnh táo lại. Đáy lòng dần dần bao phủ hối hận, Thẩm Phi chưa bao giờ biết, hóa ra hắn cũng sẽ có lúc hối hận, hối hận làm hắn muốn phát điên, thậm chí còn muốn tự tát vào mặt mình mấy cái. ------
Bên kia, Nguyên Viêm từ trong lời nói Thẩm Phi phát hiện ra được hắn hoảng loạn, cũng biết tình huống có khả năng không ổn, nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ Mạch Tuyết hẳn là đang ở tầng hầm, vì thế một bên thu dọn dụng cụ chữa bệnh, một bên gọi điện thoại cho Mạch Tuyết.
"Vừa rồi Thẩm Phi gọi điện thoại, tình huống Hạ Nhiêu có khả năng không ổn, bây giờ tôi qua đó một chuyến, cậu đi không?"
Đầu kia dừng một chút, mới không kiên nhẫn nói ra tiếng
"Muốn đi thì đi đi, cô ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi." Nói xong liền cúp máy.
Nguyên Viêm cất điện thoại đi, lắc lắc đầu, tính tình thật đủ quật cường......
Mà Mạch Tuyết tắt điện thoại xong hơi thở trên người hoàn toàn thay đổi, nhiều thêm một tia bực bội. Đáy lòng từng đợt phiền muộn làm hơi thở hắn càng thêm dày đặc, trong đầu đều là câu nói "tình huống Hạ Nhiêu không ổn", rốt cuộc hắn bực bội ném roi da trong tay ra, xoay người đi nhanh ra ngoài. Nguyên Viêm thu dọn xong đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền đến, mới vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy một thân ảnh. Nhìn thấy Mạch Tuyết đang liếc đồng hồ, nụ cười trên mặt lộ ra một tia mất tự nhiên, nhướng mày chẳng hề để ý nói: "Dù sao cũng là một tay tôi dạy dỗ ra, cũng phải đi xem thử đã chết chưa."
Nói xong liền trực tiếp lên xe, gương mặt trắng nõn hiện lên một chút đỏ ửng, sau đó liền biến mất ở trong ánh sáng u ám. Hạ Nhiêu là do Mạch Tuyết dạy dỗ ra sao? Hình như ba ngày kia đều là người khác dạy dỗ thì phải, mà những người đó đều đã bị Mạch Tuyết đưa xuống địa ngục, lấy cớ này thật đúng là không có chứng cứ......
-----
Lúc hai người đi vào biệt thự Thẩm Phi, trong không khí dày đặc mùi máu tươi làm hai người không tự giác nhíu mày lại, đặc biệt là Mạch Tuyết, mày cơ hồ là dính vào nhau, bước chân cũng đi nhanh hơn rất nhiều. Lúc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt gần như trong suốt, cả người Mạch Tuyết sững sờ đứng tại chỗ, hai chân giống như bị đổ chì không có biện pháp nâng lên.
Đã bao lâu hắn không nhìn thấy người con gái này?
Suốt 23 ngày, nếu tính ngày ở Đế Lan Tư, chính là suốt 26 ngày.
Đối với con số rõ ràng như vậy, tự Mạch Tuyết cũng thấy hoảng sợ, hắn không nghĩ tới hắn cư nhiên nhớ rõ như vậy......
Rõ ràng không lâu, còn chưa được một tháng, nhưng vì sao nhìn người con gái nằm trong vũng máu kia, hắn có cảm giác như đã xa cách một thế kỷ?
Hơn nữa người trước mắt đang nằm trong biển máu tựa như giây tiếp theo sẽ biến mất, thật là cô?
Hắn có chút hoài nghi, chỉ là khuôn mặt nhỏ rối rắm ấy, lông mi run rẩy ấy, ngũ quan bị mồ hôi dính ướt ấy, không lúc nào là không nhắc nhở hắn, người con gái toàn thân tái nhợt đến mức trong suốt làm cho người ta sợ hãi kia, chính là cô. Chính người con gái làm hắn tâm phiền ý loạn......
Nguyên Viêm mày nhíu lại, tình huống này so với lần đầu tiên hắn thấy Hạ Nhiêu còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thẩm Phi ngồi yên vẫn không nhúc nhích, mãi cho đến lúc nhìn thấy Nguyên Viêm đáy mắt liền hiện lên hi vọng, gấp gáp nói: "Mau chữa cho cô ấy, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ chuyện gì."
Trong lòng Nguyên Viêm hơi chấn động, trước nay trong mắt Thẩm Phi luôn giảo hoạt cùng tươi cười, từ lúc nào mà đã xuất hiện tia hoảng loạn như thế.
Thẩm Phi tiếp xúc với Hạ Nhiêu mới nửa tháng mà thôi, thế nhưng đã đánh mất trái tim?!
Chuyện này so với lúc hắn phát hiện Mạch Tuyết thích Nhiêu Miều còn kinh ngạc hơn, ít ra Mạch Tuyết đối với tình cảm là trống rỗng, lúc hy vọng xuất hiện Mạch Tuyết sẽ động tâm.
Nhưng Thẩm Phi tuyệt đối không giống, Thẩm Phi là ai? Là kẻ thích vui chơi không chịu trói buộc, sao Thẩm Phi lại không hiểu tình yêu được? Chẳng qua là không cần mà thôi, một người luôn lấy vui sướиɠ cùng tự do làm chủ mà nói, hắn sẽ thích một người?
Liền tính như thế, giảo hoạt như Thẩm Phi, sao có thể tùy ý để người khác khống chế hắn? Đây căn bản là chuyện so với muốn mạng của Nguyên Viêm hắn càng khó khăn hơn.
Hiện tại thì sao, hắn thấy được cái gì?
Nguyên Viêm đột nhiên lại cảm thấy thú vị, tên hồ ly này cũng đã đánh mất tâm, nếu mấy người khác còn không biết thu liễm lại, chỉ sợ cuối cùng ai là sủng vật của ai còn chưa biết đâu......