Mấy ngày nay, ngày nào Nguyên Viêm cũng tới thay thuốc cho Hạ Nhiêu, mà Mạch Tuyết mỗi lần đều cùng đi theo, chỉ là mỗi khi đối mặt với Hạ Nhiêu, tiểu thụ ngạo kiều này thế nhưng lại trầm mặc.
Mỗi khi nhìn thấy gương mặt Mạch Tuyết mỹ lệ giống như thiên sứ, lại cứ ở trước mặt cô nghiêm túc rối rắm. Hạ Nhiêu liền âm thầm buồn cười, mỗi khi chủ động cười ra tiếng đều bị hắn rống lên, cuối cùng cô trực tiếp không nói, để hắn một mình phát bệnh thần kinh đi.
Mà Nguyên Viêm lại biết, từ lần trước cùng Thẩm Phi cãi vã, tư tưởng Mạch Tuyết đang chuyển biến từng chút một, hắn bắt đầu nhìn thẳng vào cảm giác mình đối với Hạ Nhiêu, chỉ là khoảng cách nghĩ thông suốt đều cần một quá trình.
Mấy ngày nay, thái độ Hạ Nhiêu đối với Thẩm Phi cũng không có gì biến hóa, giống như lúc ở An thị, ban đầu Nguyên Viêm cùng Mạch Tuyết thấy, còn như một bộ dáng gặp quỷ, thậm chí trong lòng Mạch Tuyết không thoải mái một thời gian. Đối mặt Thẩm Phi, Hạ Nhiêu sẽ nói sẽ cười làm Mạch Tuyết càng thêm ghen ghét phẫn nộ, nhưng dần dần, hắn cũng phát hiện Thẩm Phi khác thường, hắn ta không khống chế Hạ Nhiêu, ngược lại hết sức lấy lòng, thậm chí còn làm nũng.
Phát hiện này làm Mạch Tuyết khϊếp sợ đồng thời cũng dần dần hiểu ra, có lẽ Hạ Nhiêu tràn ngập sức sống là bởi vì thái độ Thẩm Phi đối với cô không giống bình thường. Có lẽ là mỗi ngày nhìn thấy hình thức hai người này ở chung, Mạch Tuyết cũng bị thay đổi một cách vô tri vô giác, dần dần nếm thử, bắt chước Thẩm Phi để nói chuyện cùng Hạ Nhiêu.
Ban đầu hắn cảm thấy rất không thoải mái, nhưng nhìn thấy Hạ Nhiêu dần dần lộ ra nụ cười, không biết thế nào, Mạch Tuyết chậm rãi thu hồi một thân ác ma, dần dần lộ ra bản tính chân thật trước mặt Hạ Nhiêu. Đối mặt với Mạch Tuyết đơn thuần, Hạ Nhiêu không thể không cảm thán, xem ra Nguyên Viêm nói đúng, một khi Mạch Tuyết lui đi ác ma, nội tâm vẫn còn lưu lại hình ảnh thiên sứ.....
Mạch Tuyết cầm một hộp đồ ăn, phấn chấn chạy tiến vào, giống như hiến vật quý tới trước mặt Hạ Nhiêu, phe phẩy hộp đồ ăn trong tay "Nhiêu nhi, đoán xem anh mang cho em cái gì?" Cặp mắt xinh đẹp lập loè hi vọng.
Hạ Nhiêu bất đắc dĩ ngẩng đầu, trong lòng coi có chút cảm khái, thật không biết là nên nói thế sự vô thường, hay là mị lực cô quá lớn, thật sự có thể cứu vớt một người rơi xuống thiên sứ, chỉ là......
Mạch Tuyết là từ địa ngục đi tới thiên đường, cũng từ địa ngục bị đẩy ngã càng sâu xuống địa ngục, cô không dám nghĩ, cũng không dám đối mặt, đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy gương mặt tràn ngập hi vọng này. Tựa như cảm giác được Hạ Nhiêu ngây người, Mạch Tuyết bất mãn quát lên: "Nhiêu nhi ! Anh đang nói với em đó, sao em có thể thất thần?!" Con ngươi mỹ lệ ẩn chứa một tia ủy khuất.
Hạ Nhiêu nhìn liền thấy đau đầu, Mạch Tuyết học cái gì không học, thế nhưng lại học Thẩm Phi vô sỉ, dung nhan nhiễm ủy khuất, lực sát thương so với Thẩm Phi còn lớn hơn.
Thần sắc Hạ Nhiêu hơi đổi, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt Mạch Tuyết, lấy lòng cười nói: "Còn không phải em phát hiện Mạch Tuyết trở nên càng đẹp, không cẩn thận hoảng thần sao~"
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, liền giống như qua cơn mưa trời lại sáng, trên mặt Mạch Tuyết lại lần nữa nở lên nụ cười, nụ cười sáng lạn đủ để cho ánh mặt trời hổ thẹn.
Hạ Nhiêu âm thầm mắng chính mình vài câu, lại nghĩ tới lời Mạch Tuyết vừa nói, nhìn về phía hộp đồ ăn trong tay hắn, mong đợi hỏi: "Anh lại mang đồ ăn ngon gì tới?" Trong khoảng thời gian này, bởi vì thân thể cô bị thương, cho nên mỗi ngày đều ăn đồ ăn thanh đạm, rốt cuộc ăn tới lúc cô chịu không nổi phun ra hết. Ngoại trừ nước cái gì cũng ăn không vô, cũng không biết Mạch Tuyết phát hiện ra từ lúc nào, hắn sai người làm nhiều loại đồ ăn, ăn đến lúc Hạ Nhiêu đáng thương hề hề nhìn Mạch Tuyết, từ đây biến thành kẻ sai vặt chuyên đưa đồ ăn cho Hạ Nhiêu....
Đối với cử chỉ của Mạch Tuyết, Thẩm Phi chỉ thường thường châm chọc vài câu, trả đũa một chút, mặt khác cũng không có ngăn cản quá nhiều, có lẽ nhìn ra Mạch Tuyết là thật sự đối tốt với Hạ Nhiêu. Ai sẽ nghĩ tới tiểu ác ma lúc trước sẽ biến thành thiên sứ như hiện giờ, cho nên hắn cũng không ngăn cản Mạch Tuyết tiếp cận Hạ Nhiêu.
Cũng có một nửa nguyên nhân là bởi vì, hắn biết sau khi thân thể Hạ Nhiêu hồi phục, cho nên nhiều người đối xử tốt với cô, lưu lại nàng tâm, hắn nhìn thấy cũng rất vui. Vì thế, Thẩm Phi không nói lời nào, Mạch Tuyết kia cũng ngầm đồng ý, không phải không muốn độc chiếm Hạ Nhiêu , chỉ là hắn biết Hạ Nhiêu yêu Thẩm Phi, có phải là duy nhất hay không, hắn cũng không để ý lắm. Ban đầu Hạ Nhiêu đối với cử chỉ của hai người rất kinh ngạc, nhưng lúc sau lại tiêu tan, những ác ma này vốn dĩ khác với người thường. Ngay từ đầu cô đã không thuộc về bất cứ kẻ nào, vốn dĩ chính là đối tượng bị chia cắt, suy nghĩ một chút cử chỉ của hai người cũng là bình thường.
Mạch Tuyết thay đổi, Hạ Nhiêu đối với chuyện này cũng không bài xích, thậm chí yên lặng tiếp nhận. Cô biết, cô sẽ không ở lại bên người bọn họ cả đời, mà nếu cô ở lại, cuộc sống của cô tuyệt đối sẽ không chỉ có hai người kia.
Cô có thể tiếp thu tình cảm của hai người, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác an bài kế hoạch, lại nói, tâm ý Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết cô nhìn ra được, nhưng những người khác thì sao?
Cô không có hứng thú làm món đồ chơi của người khác...