Lúc Thẩm Phi trở lại biệt thự thì phát hiện không thấy Hạ Miều, sắc mặt hắn lập tức đột biến, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Mạch Tuyết , nghe được Hạ Miều cũng không ở cùng với Mạch Tuyết, đáy mắt hắn thoáng chốc bao trùm một tầng lo lắng cùng vội vàng.
Cái đầu tiên hắn nghĩ tới không phải là Hạ Miều chạy trốn , mà là bị người ta bắt cóc, mà người này có khả năng nhất chính là hai lão gia hỏa nhà hắn.
Nghĩ đến đây, trước mắt Thẩm Phi âm trầm hung ác, một loại huyết tinh chi khí làm người ta thấy cũng rùng mình.
Thẩm Phi ra khỏi biệt thự, nhanh chóng hướng về Thẩm gia, mà lúc này, trong Thẩm gia không có người nào, Thẩm Hàn Nguyên cùng Văn Huyên vẫn chưa trở về.
"Lập tức gọi điện thoại cho lão gia cùng phu nhân, kêu cho bọn họ lập tức trở về , nếu không tôi thiêu sạch nơi này." Lời nói bình tĩnh thiếu chút ngả ngớn diễn trò của thường ngày, nhiều thêm một cổ chết chóc làm người khác kinh sợ. Cả người quản gia run lên, vội vội vàng vàng chạy nhanh đi gọi điện thoại.
Thẩm Phi một mặt âm trầm ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ Âu thức cổ xưa trên tường, nhìn thời gian từng chút từng chút trôi qua , một giờ sau, lúc Thẩm Phi sắp sửa đứng dậy hành động thì Thẩm Hàn Nguyên cùng Văn Huyên mới về tới nhà.
Sắc mặt hai người không phải quá tốt, vừa tiến vào đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Phi , hai mắt Thẩm Hàn Nguyên tản ra tức giận âm trầm , trừng mắt quát Thẩm Phi : "Thẩm Phi! Anh rốt cuộc có ý gì?! Trở về phát điên cái gì ?!"
"Nơi này cũng là nhà của con a, con thế nhưng lại muốn đốt nơi này, có phải con điên rồi hay không ?!" Văn Huyên thuận miệng nói tiếp, đáy mắt cũng đầy phẫn nộ.
Thằng nghịch tử này càng ngày càng vô pháp vô thiên, lúc trước muốn đưa bọn họ ra nước ngoài, hiện tại lại tới uy hϊếp bọn họ muốn đem nhà cửa Thẩm gia đốt sạch, thật cho là bọn họ dễ ức hϊếp có phải hay không?! Thẩm Phi lười cùng hai người dây dưa, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng tìm được Hạ Miều.
Vì thế cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi: "Các người đem Hạ Miều đi đâu rồi ? Không muốn tôi làm ra chuyện gì khó coi thì mau chóng giao cô ấy ra đây."
Thẩm Hàn Nguyên cùng Văn Huyên đồng thời sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt càng thêm khó coi, bọn họ còn đang thắc mắc chuyện gì mà có thể làm tên nhóc Thẩm Phi này giống như điên rồ, mặc dù trước kia không nghe lời bọn họ nói, nhưng cũng sẽ không làm khó lẫn nhau.
Nhưng hiện tại thì sao ? Vì một người đàn bà mà lại một lần nữa uy hϊếp bọn họ, bọn họ không chút nghi ngờ nếu bọn họ thật sự bắt người đàn bà tên Hạ Miều kia, hơn nữa kiên quyết không giao ra, thằng nhóc này tuyệt đối sẽ làm ra chuyện cực độ điên cuồng. Thẩm Hàn Nguyên thu hồi lửa giận nơi đáy mắt, lạnh lùng nhìn Thẩm Phi nói: "Chúng tôi cũng không có bắt Hạ Miều gì đó của anh, cùng với chỗ chúng tôi không có liên quan gì, không bằng anh nghĩ kĩ lại rốt cuộc cô ta bị ai mang đi, nếu chậm hơn nữa, nói không chừng cơ hội nhặt xác cũng không có đâu." Lời nói thấu đầy lạnh nhạt cùng một tia vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Trên mặt Văn Huyên cũng phác hoạ ra một đạo vui vẻ , chậm rãi nói: "Con ngoan, con đào hoa như vậy, tình nhân của con hẳn là đã đem người bắt trói lại rồi, nếu đúng như lời ta nói , thì con cần phải hành động nhanh một chút, phải biết rằng nếu rơi trúng tay một người phụ nữ có tâm địa rắn rết, kết cục...... Thật là không dám tưởng tượng a."
Nói xong lời cuối cùng Văn Huyên còn tiếc hận lắc lắc đầu, chẳng qua cặp mắt kia lại tràn ngập ý cười, nếu con tiện nhân câu dẫn con trai của bà đã chết, thì Thẩm Phi cũng sẽ không nhớ nhung nó nữa, vậy thì hôn sự với Diệp gia càng có hy vọng rồi. Thẩm Phi lạnh lùng nhìn cha mẹ đang rất vui vẻ, đáy lòng hắn lại lần nữa ngưng kết thành băng, trước kia hắn chỉ là mắt không thấy tâm sẽ không phiền, nhưng từ khi đi nhà Hạ Miều trở về, cảm nhận được sự ấm áp chân chính của gia đình, hắn mới hiểu được, cái gì là nhà.
Dùng chữ "gia đình" tới hình dung Thẩm gia, quả thực là vũ nhục người đối diện.
Nhiều lời vô ích, Thẩm Phi từ biểu tình của hai người đã hoàn toàn có thể khẳng định, Hạ Miều không phải bị bọn họ bắt đi, cho nên không muốn tốn nhiều môi lưỡi, trực tiếp đứng dậy rời đi, mặc kệ hai người phía sau đang chửi bậy.
Ra khỏi cửa Thẩm gia, điện thoại cũng trùng hợp vang lên, còn không kịp nói chuyện giọng nói vội vàng của Mạch Tuyết đã truyền đến : "Thế nào ? Có tìm thấy hay không ?"
Thẩm Phi sắc mặt âm trầm nói: "Không có, người mang cô ấy đi không phải Thẩm gia." Mạch Tuyết ở đầu kia im lặng trong chốc lát, có chút do dự lại có chút khủng hoảng nói: "Có khi nào ...... chính cô ấy bỏ đi không ?"
Buông xuống một câu, hai người đều im lặng , nội tâm Mạch Tuyết thật vất vả mới tìm được thứ mình vẫn luôn tha thiết ước mơ, cho nên đáy lòng hắn càng thêm yếu ớt.
Chỉ cần phát sinh một chút chuyện bất an, phòng tuyến nơi đáy lòng hắn sẽ lập tức sụp đổ, tạo thành khủng hoảng vô biên cùng điên cuồng hủy diệt thiên địa.
Mà Thẩm Phi im lặng không giống với Mạch Tuyết, sở dĩ hắn im lặng là bởi vì hắn đang tự hỏi độ chính xác trong lời Mạch Tuyết nói.
Nếu nói Hạ Miều tự mình bỏ trốn, kỳ thật hắn cũng không tin tưởng lắm, hơn một tháng này, Hạ Miều cùng bọn họ ở chung rất tốt, cũng không xảy ra chuyện gì bất hòa với ý của cô, cho dù lúc Thánh Mặc La Á Qua Đế nói muốn mang cô đi, cô cũng cũng không có cảm xúc gì quá lớn, điều này chứng minh hắn những nỗ lực của hắn cùng Mạch Tuyết trong khoảng thời gian này đã có thành quả. Bọn họ dùng sự cưng chiều của mình, dùng sự yêu thương của mình đặt ở trên người Hạ Miều, chỉ vì muốn làm cảm động cô, để cô cam tâm tình nguyện ở lại bên người bọn họ, vĩnh viễn không có ra suy nghĩ muốn rời đi, mặc dù cô không chỉ thuộc về hắn cùng Mạch Tuyết.
Cho nên, trầm mặc nửa ngày, Thẩm Phi trực tiếp phủ định sự nghi hoặc của Mạch Tuyết : "Không, cô ấy sẽ không bỏ trốn, nhất định là có người đem cô ấy đi, tôi cho cậu vài địa chỉ, cậu đi hỗ trợ hỏi một câu."
Mạch Tuyết trầm mặc nửa ngày, cuối cùng không ngừng an ủi có lẽ là mình nghĩ nhiều, trước mắt hắn nên theo ý của Thẩm Phi tìm kiếm một chút rồi tính sau.....