Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết đi đến chỗ của Phong Chi Âu, hai người không đi vào mà là ở trước cửa chờ Thẩm Nguyệt tới, lúc này ba người mới cùng đi vào biệt thự.
Phong Chi Âu tắm rửa xong nghe được người hầu nói anh em Thẩm gia cùng Mạch Tuyết đã tới, hiện giờ đang ở đại sảnh chờ, vì thế hắn thay quần áo rồi đi ra đại sảnh.
Đi vào đại sảnh, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết rõ ràng không tốt, Phong Chi Âu chỉ hơi hơi mỉm cười: “Trễ thế này còn tới nơi của tôi? Không thông báo trước, nơi này không chuẩn bị đàn bà cho các cậu.”
Thẩm Phi nghe vậy nhíu mày lại , đôi mắt hẹp dài lập loè ánh sáng sắc bén : “Hạ Miều có phải ở chỗ cậu hay không ?”
Phong Chi Âu ngồi xuống, nâng ly trà xanh lên nhấp một ngụm, khói nóng lượn lờ, từ từ mà sinh, gương mặt thanh nhã xuất trần bị bao phủ bởi khói của trà càng thêm mờ ảo hư vô, chỉ thấy khóe môi hắn hơi hơi khẽ mở: “Đúng vậy, các người nếu không tuân thủ quy tắc trò chơi, tôi đành phải tự mình hành động đem cô ấy về.” Phong Chi Âu thẳng thừng trả lời ngược lại làm Thẩm Phi ngẩn người, Thẩm Phi từng nghĩ vô số kết quả, nhưng thứ duy nhất không nghĩ tới chính là Phong Chi Âu trực tiếp trả lời.
Một câu trả lời thẳng thắn làm Thẩm Phi không nói được lời nào, Mạch Tuyết cùng Thẩm Nguyệt cũng không thể tiếp một câu.
Bọn họ ở cùng một chỗ đương nhiên là bởi vì quan hệ lợi ích, do đó, lúc bọn họ ăn chơi đều có một số quy tắc , đêm gặp Hạ Miều ở Đế Lan Tư , mỗi người đều tự nói yêu cầu của mình , vậy nên mặc kệ bây giờ Hạ Miều thuộc về ai, điều một người đã nói ra là mọi người đều phải nghe theo.
Lúc trước Phong Chi Âu có nói qua hắn muốn Hạ Miều mấy ngày, lúc ấy cũng không có ai phản đối, vậy nên bọn họ nhất định phải thuận theo.
Quy tắc này không thể đánh vỡ, nếu không không chỉ liên luỵ tới một người, mà là liên quan tới ích lợi hợp tác nhiều năm, một khi có người mở miệng đánh vỡ quy tắc, liên lụy cùng tổn thất này không phải người đó có thể gánh vác. Thẩm Phi trầm mặc, mắt hồ ly hơi cụp xuống làm người khác nhìn không ra cảm xúc.
Mạch Tuyết nãy giờ vẫn luôn im lặng, không mở miệng cũng không phản bác lời của Phong Chi Âu, từ luyến đồng biến thành ông chủ buôn bán lớn nhất Hoa Hạ , hắn quá rõ ràng những liên lụy trong đó , từ lúc Phong Chi Âu thốt ra những lời này , dù là kẻ nào cũng không thể nào thay đổi được.
Rút dây động rừng, trước không nói tới Phong Chi Âu, riêng Thẩm Nguyệt cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế gặp trường hợp như vậy bọn họ cũng sẽ không mở miệng phá hư quy tắc này.
Thẩm Nguyệt nhìn thoáng qua Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết đang im lặng , đáy mắt sâu thẳm chợt lóe sáng , con ngươi lãnh khốc nhàn nhạt nhìn Phong Chi Âu : “Lúc trước tôi đáp ứng Qua Đế để Hạ Miều theo hắn đi Y quốc vài ngày, bây giờ nửa đường người lại bị cậu chặn lại, lát nữa cậu nhớ gọi điện thoại nói với Đế một tiếng.” Đuôi lông mày Phong Chi Âu khẽ nhúc nhích: “Không phải lúc trước hắn không nói gì sao? Tôi còn tưởng rằng một lần kia đã đủ hắn rồi, thế nào lại tới chen một chân?”
Chẳng qua không chờ Thẩm Nguyệt trả lời, Phong Chi Âu lại như nghĩ đến chuyện gì , cười nhạt nói: “Cũng đúng, người phụ nữ này này không giống với những người khác, Qua Đế là người đàn ông đầu tiên của cô ta , sao hắn có thể không tới chen một chân……”
Sức hấp dẫn của người phụ nữ Hạ Miều này đã vượt xa tưởng tượng của hắn, ngay cả người thị huyết tàn khốc là Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng bị quyến rũ , kẻ ác ma xua đàn bà như xua vịt mà lại đối với cô khác biệt như vậy thật không biết là phúc hay là họa.
Trầm mặc nửa ngày Thẩm Phi rốt cuộc mở miệng: “Muốn bao lâu?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng nhiều thêm một cỗ trầm trọng không dễ phát hiện. “Đương nhiên sẽ không lâu, tôi chỉ là có chút tò mò về người đàn bà mà các người tranh đoạt mà thôi, một tuần sau tôi sẽ đem cô ta giao cho Đế .”
Cuối cùng, ba người không nói gì trực tiếp rời đi.
Thẩm Phi cũng biết nhiều lời vô ích, quy tắc này không ai có thể đánh vỡ, hắn không thể mang Hạ Miều đi, Phong Chi Âu tuy rằng thủ đoạn biếи ŧɦái, nhưng ít nhất so với tên Thụy Phỉ Hi khát máu kia còn tốt hơn , Hạ Miều ở trong tay Phong Chi Âu nhiều nhất chỉ là nếm chút khổ sở, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng , như vậy là đủ rồi.
Mạch Tuyết tuy rằng không nói gì, chẳng qua sắc mặt hắn có chút âm trầm, có chút tức giận, có chút ghen ghét.
Hắn đã từng đưa vô số phụ nữ đi ra bên ngoài , nhưng lúc này đây, ở trong lòng hắn, Hạ Miều vẫn luôn là người thuộc về Đế Lan Tư, lúc trước đưa cô cho Thẩm Nguyệt, hắn cũng không có cảm giác gì nhiều lắm, nhưng lúc này đây, hắn lại trơ mắt nhìn cô bị Phong Chi Âu giữ lại, cảm giác trong lòng so với lần đầu tiên càng ngày càng thêm rõ ràng. Có chút đau, có chút buồn, càng có lửa giận ghen ghét , hắn chán ghét Hạ Miều bị những người khác chiếm hữu, chỉ là, hắn là kẻ yếu đứng lên tại xã hội dơ bẩn này, hắn hiểu rõ hiện thực tàn khốc của thế giới này hơn ai hết, nếu người trước mặt có quyền có thế hơn mình, hắn sẽ không có ưu thế tuyệt đối.
Cho nên Mạch Tuyết không phản bác Phong Chi Âu, không nói muốn mang Hạ Miều đi , ít nhất tính mạng của cô bây giờ là an toàn, hắn bò dậy trong bóng đêm , còn không phải vì kéo dài chút hơi sức cuối cùng sao , hiện tại hắn đã có được, đã ở nơi cao nhất của thế giới.
Cho nên, không có gì so với tồn tại quan trọng bằng, suy nghĩ Mạch Tuyết cùng Thẩm Phi không mưu mà hợp, có lẽ suy nghĩ này không phải chỉ có hai người bọn họ , mà với những người từ trong bóng đêm bò dậy cũng vậy , chỉ cần còn sống, dù ra sao bọn họ cũng có thể thừa nhận... Các anh cứ tranh đi, chúng toi đi ăn tết 😆.