Nhắm ngay cái miệng nhỏ rùng mình, Phong Chi Âu động vòng eo, toàn bộ đều đi vào, động tác không chậm nhưng cũng không đặc biệt dũng mãnh, lấy một loại tốc độ vừa phải tiến vào, đâm vào chỗ kiều nộn ướt nóng nhất.
“Ân……”
“Ân……”
Hai tiếng trầm ngâm không hẹn mà cùng vang lên, một tiếng kiều nhu vũ mị, một tiếng ám ách nặng nề.
Phong Chi Âu cúi người ôm lấy Hạ Miều, đem toàn bộ người cô ôm vào trong lòng ngực, hạ thể cũng ở lúc chặt chẽ tương dán mà nhanh chóng đâm lên, chín nhẹ một sâu, tốc độ nhanh mà không vội vàng, động tác kiên định mà không thô lỗ, thọc vào rút ra này không thể nói ôn nhu, lại cũng không thô bạo, có thể nói động tác như vậy gãi đúng chỗ ngứa, vừa vặn có thể làm hai người đều cảm nhận được vui thích cực hạn.
Hạ thể không ngừng cường thế thọc vào rút ra, khi sâu khi nhẹ, mỗi một lần đều cực kỳ chuẩn xác đâm ở chỗ mẫn cảm nhất của Hạ Miều, hại cô vui thích thét chói tai liên tục. “Ân…… A…… Không…… Không cần…… Nơi đó……” Cực hạn tê dại cùng vui thích làm cái miệng nhỏ hơi hơi mở ra, không ngừng phun nạp hương thơm mê người.
“Nơi này sao?” Nói xong hung hăng đâm vào, dẫn đến tiếng rêи ɾỉ chợt phóng đại, sau đó hung mãnh thọc vào rút ra, mỗi lần đều hung hăng đâm ở chỗ thịt non nhô lên.
Chất lỏng nóng rực phun lên trên nấm đầu làm Phong Chi Âu sảng khoái vô cùng, thả chậm tốc độ ra vào để cảm nhận kỳ diệu vui thích trong đó.
“Ân…… Ha……” Hạ Miều thoải mái hô một hơi, toàn thân càng thêm mềm mại vô lực. Nhưng mà, đúng lúc này, Phong Chi Âu lại bỗng nhiên động thân, vừa mới cao trào xong hoa kính càng thêm yếu ớt mẫn cảm, Phong Chi Âu lại mãnh liệt như vậy làm cô chịu không nổi thét chói tai.
Rất là nhẹ nhàng cười nói: “Hạ Nhi đã phát tiết một lần rồi, lúc này chờ tôi.”
Thời khắc mấu chốt mà lại bị đứt quãng, thân thể Hạ Miều dị thường khó chịu, không ngừng vặn vẹo gắt gao dính sát vào thân hình cường tráng, nỉ non ra tiếng.
“Phong…… Chi Âu…… cho…… tôi……" Từng có vài người đàn ông nên Hạ Miều đã nắm rõ ràng cách câu dẫn trí mạng, tuy rằng cô chưa từng thấy qua bộ dạng lúc này của mình, nhưng mỗi lần cô quấn lấy Thẩm Phi hô lên tên của hắn thì hắn đều sẽ điên cuồng muốn cô.
Nếu trốn không thoát, tránh không khỏi, vậy thì cô chỉ có thể nỗ lực bắt lấy trái tim hoặc là thân thể của người đó, vậy mới có thể từ giữa lấy được kết quả mình muốn nhất.
Quả nhiên, cả người Phong Chi Âu một trận tê dại, đôi mắt ẩn ẩn sương mù có chút đỏ tươi, côn ŧᏂịŧ ở trong cơ thể Hạ Miều nhảy lên không ngừng.
Chính là Phong Chi Âu không hổ là Phong Chi Âu, lực nhẫn nại đã đạt tới cực độ biếи ŧɦái. “Quả nhiên là yêu tinh……” Khóe môi Phong Chi Âu áp xuống vành tai tinh xảo đỏ bừng, thân mật mà nỉ non.
Vươn đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ láp vành tai cô, nhẹ nhàng mà cắn một ngụm, sau đó lại tiếp tục đĩnh động lên, tiếng rêи ɾỉ ở trong mật thất phiêu đãng cùng tiếng ngâm thô suyễn hợp lại thành một khúc nhạc mĩ uế ái muội.
Phong Chi Âu ôm chặt lấy Hạ Miều, tốc độ càng lúc càng nhanh, mà Hạ Miều cũng rên càng lúc càng lớn, hai chân không ngừng uốn lượn cuốn lên.
Ôm chặt người Hạ Miều , chậm rãi cảm nhận dư vị sau cao trào, Hạ Miều cũng xụi lơ vô lực tùy ý để Phong Chi Âu ôm, hai khối thân thể gắt gao dính sát, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng tựa như có thể bỏng rát lẫn nhau, chỉ là hai trái tim đang nhảy lên kia tựa như cách một màn sương mù. Trận hoan ái này nhìn như khoảng cách hai người đã tới gần một bước, chỉ là trái tim vẫn lạc lõng ở trong đám sương mù dày đặc.
Phong Chi Âu trầm thấp khàn khàn mị âm ở hạ nhiêu bên tai chậm rãi vang lên: “Hạ Nhi, nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối ta lại đến cho em ăn no.”
Nói xong lại lần nữa cắn cắn lỗ tai cô, từ trên người cô đứng dậy , lấy ra điện thoại chuyển Hạ Miều qua trên giường lớn rồi trực tiếp ra khỏi phòng.
Là một thị trưởng của Thượng Kinh, công việc của hắn quá nhiều, không thể mỗi ngày đều không ra khỏi cửa, các loại hội nghị cùng xã giao nếu có một ngày thiếu hắn, vậy thì chính đàn đó tuyệt đối sẽ lộn xộn.