Ngược Đãi Vợ Hờ

Chương 8



– Chúng ta coi như có duyên không phận.
Dứt khoát nói ra những lời đắng cay, Tiểu An thực sự muốn chấm dứt với Tiến Đạt. Cô thùa nhận cô không tốt nên càng không muốn anh liên quan đến một người như cô. Chưa để Tiến Đạt có thêm cơ hội, Tiểu An đã vội quay lưng rời đi.
Tiểu An trở về văn phòng làm việc như bình thường dù hôm nay chỉ làm có nửa ngày. Cả chiều cô ngồi thẫn thờ, suy nghĩ mấy chuyện viển vông ở đâu không biết. Đôi lúc nghĩ về chuyện của Hạo Thiên, đôi lúc lại nhớ tới những lời đã nói với Tiến Đạt. Cô biết vì sự bồng bột của bản thân đã khiến Tiến Đạt rơi vào tình huống khó xử thậm chí giống như đang trêu đùa tình cảm của anh. Nhưng cô nghĩ ở thời điểm hiện tại việc này sẽ tốt nhất cho cả hai.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi. Một buổi chiều làm việc kết thúc một cách chóng vánh. Mặc dù không chú tâm quá nhiều vào công việc như mọi ngày, Tiểu An vẫn cảm thấy có điều rất lạ. Và cô đã nhận ra điều lạ lùng ấy chính là Hạo Thiên. Sau cuộc nói chuyện ở văn phòng vào buổi sáng, Tiểu An đã không còn thấy Hạo Thiên xuất hiện trước mặt nữa, giống như thể hoàn toàn biến mất.
Những lúc cô làm việc không tập trung thế này đều bị anh nhắc nhở thậm chí còn sưng mấy cục trên trán thế mà chiều nay lại im lặng. Những tập hồ sơ cần thiết vẫn ở trên bàn làm việc của Tiểu An nhưng Hạo Thiên không một lần gọi cô mang chúng vào.
Quả thực rất kỳ lạ!
Tiếng chuông đồng hồ để bàn reo lên.
Tiểu An đưa mắt nhìn con số hiện thị trên màn hình điện tử.
5 giờ chiều.
Cô thu dọn lại đồ đạc cá nhân, bỏ qua chuyện Hạo Thiên có xuất hiện hay không mà bắt xe trở về nhà. Hôm nay cô đã đủ mệt mỏi rồi.
Quãng đường dài mất gần nửa tiếng mới tới nơi. Trả tiền xong, Tiểu An bước vội xuống xe. Đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy vào trong nhà nhưng điều trước mắt mới là thứ khiến cô bất ngờ.
Toàn bộ đồ đạc, hành lý cũng như quần áo đều bị chuyển ra bên ngoài!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây là nhà riêng của cô cơ mà? Cô cũng đâu mắc nợ ai để người ta đến siết nợ?
Rốt cuộc thì tại sao?
Trong khi Tiểu An vẫn đang loay hoay với những suy nghĩ mông lung thì bất ngờ một giọng nói vang lên từ phía sau.
– Bé con, em về rồi à?
Tiểu An giật mình quay lại nhìn, Hạo Thiên đã đứng sau lưng cô từ bao giờ. Đồng thời bên trong nhà, một vài người mặc đồ nhân viên đang khiêng nốt những vật dụng cuối cùng ra ngoài. Tiểu An vội chạy đến chỗ Hạo Thiên hỏi rõ mọi chuyện.
– Chú đang làm gì vậy hả? Sao mấy người này lại mang đồ đạc của tôi ra ngoài?
– Chúng ta sắp là vợ chồng rồi, tất nhiên phải chuyển đồ của em tới nhà tôi chứ. Để sau đám cưới chuyển sẽ rất bất tiện nên tôi chuyển luôn từ bây giờ.
– Ai cho chú quyền tự ý làm vậy hả? Mà sao chú có được chìa khoá nhà tôi?
– Quên nói với em, hôm trước đến nhà tôi đã làm thêm một chiếc chìa khoá dự phòng mới nên mới mở cửa được đấy.
Tiểu An bất lực không còn lời nào để nói với ông chú nữa rồi. Hoá ra cả chiều nay cô không thấy anh xuất hiện là vì lý do này đây. Cô vội vàng quay người định chạy đến kêu mấy người kia dừng lại thù bị Hạo Thiên giữ chặt tay.
– Em định làm gì?
– Kêu mấy người đó dừng lại chứ sao? Tôi không thể đến nhà chú ở được, tôi muốn ở nhà của tôi.
– Nhà của tôi sau này sẽ là nhà của em. Đến đó ở sớm để quên dần, bây giờ thì về nhà thôi.
– Này… khoan đã! Cố Hạo Thiên! Bỏ tôi xuống.
Mặc cho cô vùng vẫy thế nào, anh vẫn cưỡng chế ép buộc cô phải theo mình. Chiếc xe hiệu BMW màu đen bắt đầu lăn bánh di chuyển dần vào đường quốc lộ. Tiểu An ngồi trong xe đập tay vào cửa kính liên hồi nhưng không hề có tác dụng. Đoạn đường họ đang di chuyển dần chuyển sang đường cao tốc, bây giờ thì muốn trốn cũng bất thành.
Tiểu An quay sang nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt đầy uất ức. Tại sao cô luôn là người phải làm theo lời anh nói mà không phải tự mình quyết định? Lần nào cũng vậy, lần nào cũng chỉ có Hạo Thiên được phép quyết định mọi thứ. Như vậy thực sự không công bằng.
Suốt quãng đường dài, hai người không nói với nhau một tiếng. Ngay cả khi anh nhìn về phía cô cũng chỉ nhận lại sự chán ghét và tức giận.
Mất khoảng 20 phút đi đường, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một căn biệt thự lớn. Hạo Thiện xuống xe mở cửa nhưng người con gái trước mặt nhất quyết không chịu xuống. Hình như cô vẫn giận chuyện khi nãy thì phải?
Nén tiếng thở dài vào trong, Hạo Thiên cúi người xuống xoa nhẹ lên mái tóc cô mà dỗ dành.
– Em xuống xe đi, ngồi ngoài đây dễ bị cảm lạnh.
– Không thích!
– Tôi cũng chỉ muốn đưa em về ở cùng sớm hơn thôi mà. Nghe lời tôi, xuống xe đi. Lát nữa em muốn mắng muốn chửi gì cũng được.
Tiểu An lườm Hạo Thiên một cái rồi miễn cưỡng xuống xe.
Bước chân vào ngôi biệt thự xa hoa, Tiểu An mới biết thế nào là tầng lớp thượng lưu thực sự. Mặc dù gia cảnh cô không đến nỗi nhưng so với anh thì còn thua xa.
Đột nhiên, một người đàn ông trong bộ quần áo quản gia từ trên lầu tiến tới chỗ cô, cúi đầu kính cẩn chào hỏi.
– Mừng cậu chủ và cô chủ đã về nhà!
Tiểu An tròn xoe mắt ngạc nhiên rồi chỉ tay vào mình.
– Ông vừa gọi con là cô chủ ạ?
– Vâng, đúng vậy thưa cô chủ.
– Ông đừng gọi con như vậy. Con không phải là cô chủ đâu ạ!
Gương mặt Tiểu An bây giờ biểu lộ rõ vẻ lúng túng. Đây là lần đầu tiên có người gọi cô bằng cách như vậy khiến cô không quen. Lúc này Hạo Thiên mới từ bên ngoài bước vào. Anh tiến đến chỗ cô nhìn gương mặt hoang mang liền hiểu ra sự tình.
– Đây là ông Lục, quản gia trong nhà. Sau này em có việc gì muốn nhờ cứ gọi ông ấy.
Dứt lời, Hạo Thiên quay sang phía quản gia Lục căn dặn.
– Phiền ông mang đồ ở ngoài xe vào giúp tôi. Còn phòng của Tiểu An, ông chuẩn bị xong chưa?
– Mọi thứ đã xong thưa cậu chủ.
– Phiền ông rồi.
Quản gia Lục mỉm cười khẽ gật đầu một cái rồi ra ngoài làm việc.
Căn phòng khách sang trọng chỉ còn lại Hạo Thiên và Tiểu An. Anh nhìn cô ân cần hỏi han.
– Em có đói không? Tôi lấy thức ăn cho em.
– Tôi muốn lên phòng thay đồ trước.
– Cuối cùng cũng chịu ở lại nhà tôi rồi hả?
– Cũng đâu còn cách nào khác, chú đem hết đồ của tôi sang đây rồi còn gì.
Tiểu An khoanh tay trước ngực đầy giận dỗi. Không phải cô đồng ý chuyện dọn đến nhà Hạo Thiên ở, chẳng qua bây giờ cô đã quá mệt mỏi với việc phải dọn đống hành lý khổng lồ đó về lại nhà của cô mà thôi. Với lại, cô cần phải nói chuyện rõ ràng với bố về việc kết hôn của cô và Hạo Thiên.
Theo chân Hạo Thiên lên trên lầu, phòng của Tiểu An là căn phòng cuối dãy hành lang tầng hai. Bước vào bên trong, Tiểu An vô cùng ngạc nhiên khi cách sắp xếp trang trí trong căn phòng vô cùng đẹp mắt với gam màu chủ đạo là một màu sáng. So với căn phòng hiện tại ở căn nhà cũ thì ở đây lớn hơn rất nhiều. Tiểu An thích thú nhìn ngắm xung quanh một lượt, không ngờ sẽ có một ngày được sở hữu một căn phòng lớn đến vậy.
– Em thích căn phòng này chứ?
– Thích lắm ạ!
Tiểu An trả lời trong vô thức mà quên mất bản thân vẫn còn đang giận Hạo Thiên chuyện tự ý chuyển đồ của cô sang đây. Anh mỉm cười đến gần ôm cô từ phía sau. Hành động bất ngờ của anh khiến cô không kịp phản ứng chỉ biết mấp máy vài tiếng trong miệng.
– Chú làm gì vậy?
– Căn phòng này tạm thời sẽ là phòng của em.
– Tại sao lại là tạm thời?
– Bởi vì sau khi kết hôn em sẽ ngủ chung phòng với tôi!
Hai má Tiểu An ửng hồng vì ngại ngùng. Cô vội gỡ tay anh ra khỏi người mình, đôi chân bất giác lùi về sau vài bước tạo khoảng cách bối rối nói.
– Chuyện… chuyện kết hôn tôi còn chưa nói rõ với bố. Đợi khi nào chắc chắn rồi sẽ tính tiếp, bây giờ chú ra ngoài đi.
– Em cần gì thì gọi tôi.
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại đồng thời vang lên một âm thanh khá lớn. Tiểu An đưa tay lên ngực hít thở một hơi thật sâu lấy bình tĩnh. Hạo Thiên cứ bất ngờ chủ động như vậy, cô không chắc bản thân sẽ kiềm chế được trong bao lâu.
Bỏ qua những suy nghĩ vu vơ trong đầu, Tiểu An tiến đến bàn làm việc mở máy tính rồi kết nối cuộc gọi với bố thông qua mạng xã hội. Mọi ngày dù có bận đến đâu thì bố cô rất nhanh bắt máy nhưng hôm nay phải đợi đến cuộc gọi thứ ba mới có tín hiệu. Có điều, trên màn hình không phải là hình ảnh bố cô mà là một màu đen kịt. Từ bên trong máy tính phát ra giọng nói khàn khàn của một người đàn ông trung niên.
– Con gái, con gọi bố giờ này có việc gì không?
– Con gọi đúng lúc bố đang làm việc ạ? Sao con không thấy mặt bố mà màn hình toàn màu đen thôi vậy?
– À bên đây đường truyền đang kém. Con… con muốn nói gì thì nói đi.
– Bố đang bị bệnh ạ?
Giọng nói của bố cô hôm nay khác hẳn với thường ngày, cứ như thể đang cố gắng nói ra từng chữ. Trong lòng Tiểu An bắt đầu dâng lên một nỗi lo vô hình. Bố cô chỉ sống một mình bên Mỹ, lỡ có ốm đau gì lại không có người chăm sóc.
Và rồi đáp lại nỗi lo âu của cô hiện tại, chính là tiếng cười quen thuộc của ông.
– Chắc là con nghe nhầm rồi đấy bố vẫn rất khỏe mạnh. Con vẫn chưa nói cho bố biết con gọi cho bố có việc gì đâu.
Lúc này Tiểu An với sực nhớ ra vấn đề chính. Cô biết bố vẫn còn rất nhiều việc nên không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
– Bố có biết người tên Cố Hạo Thiên không ạ?
Tiểu An có chút ngập ngừng khi nói về Hạo Thiên. Dù sao trước đây hai người vẫn chưa chính thức quen nhau chỉ là một lần ngoài ý muốn mà dẫn đến mối quan hệ hiện tại. Thế nên cô rất sợ sẽ bị bố quở trách.
– Con đang nói đến con rể của bố đúng không?
– Con… con rể? Nói vậy là bố biết Hạo Thiên?
– Tất nhiên là bố phải biết con rể tương lai của mình rồi. Hạo Thiên đã chủ động liên lạc với bố và nói hết mọi chuyện. Nhưng mà…
Bố cô dừng lại đôi chút rồi tiếp tục nói với ngữ điệu vô cùng tức giận.
– Con thân là con gái tại sao lại dám lấy làm chuyện tày trời đấy hả? Cũng may người đó là Hạo Thiên, nếu không bố đã không nhận đứa con gái như con rồi.
Tiểu An cúi đầu vân vê vạt áo đến nhàu nhĩ, dáng vẻ đầy tội lỗi. Mỗi lần nhắc đến chuyện này cô đều cảm thấy xấu hổ nhưng nó cũng đã xảy ra. Có muốn quay lại để sửa chữa cũng không thể nào thành hiện thực. Cô g
Hắng giọng nói nhỏ nhưng vẫn đủ để bên kia nghe thấy.
– Con biết lỗi của con rồi, sau này nhất định sẽ không tái phạm.
– Còn có lần sau nữa hay sao?
– Dạ không, nhưng cố đồng ý chuyện giữa con với Hạo Thiên rồi sao?
Nghe qua những lời mà bố mình nói từ nãy đến giờ, Tiểu An tin Hạo Thiên không phải nói dối. Nhưng cô vẫn muốn xác định lại một lần nữa cho rõ ràng mọi chuyện.
Từ bên trong máy tính, cô nghe rõ giọng bố mình trầm lặng và vô cùng nghiêm túc.
– Bố đồng ý cho hai đứa kết hôn!