“Tôi là người phụ nữ của anh sao? Hay là món đồ chơi mặc anh đùa giỡn, rốt cuộc tôi đã gây ra tội tình gì chứ?”
Nhạc Hiểu nhìn gương mặt đau khổ của cô trái tim hắn như quặn lại từng cơn. Nhưng hắn có thể nói gì đây, hắn từ đầu là muốn trả thù, cô biến thành bộ dạng như lúc này không phải là rất đúng ý hắn hay sao.
“Tha cho tôi đi....Nhạc Hiểu...tha cho tôi đi....” Cô bất lực cầu xin hắn.
Đôi mắt nhoè đi của hắn ngước lên đau thương nhìn lấy người con gái trước mặt.
“Không....tôi sẽ không buông tha cho cô....sẽ không bao giờ...”
Nam Trân Tâm khóc nấc, cô ôm lấy gương mặt mình. Cô đã phụ Lăng Thiếu Hà, đã biến tất cả thành trò cười.
Nhạc Hiểu buông lỏng tay mình, cô theo trọng lực ngồi sụp xuống đất, hắn quay lưng, giọng trở nên khàn đi.
“Không bao giờ....”
Mưa gió tạt vào cánh cửa, làm ướt đi khuôn mặt của Nam Trân Tâm, cô khóc như một đứa trẻ nhìn hắn lạnh lùng bước đi lên lầu.
Ngày đẹp nhất, ngày hạnh phúc nhất của một người con gái đối với cô lại là một ngày đầy đau đớn và bi thương. Cô nhớ đến Lăng Thiếu Hà đang khổ đau, nhớ đến hình bóng anh đơn độc hốt hoảng khi ở lễ đường khi đó. Anh trở nên đau khổ và bất lực, bởi anh đã để tuột mất cô. Cô xót thương cho anh, một tấm chân tình duy nhất mà anh dành cho cô cứ thế bị chà đạp không thuong tiếc. Là cô đã làm hại đến anh. Hoá ra hắn ta muốn cô cưới Lăng Thiếu Hà là để làm ra chuyện này, hắn muốn biến cô thành cô dâu của hắn, còn Lăng Thiếu Hà, lại trở thành một kẻ tội nghiệp đáng cười chê. Từ đầu hắn đã có kế hoạch như vậy, mà cô thì lại chẳng thể làm được bất cứ điều gì. Cô đã thua rồi.
“Tôi thật không thể hiểu được, rốt cuộc cô yêu Lăng Thiếu Hà hay là Nhạc Hiểu...nước mắt của cô, rốt cuộc là rơi vì ai đây?”
Đột nhiên Bạch Quý từ bên ngoài bước vào. Cô ta đứng trước mặt Nam Trân Tâm, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với Nam Trân Tâm đang rối bời lúc này.
Cô ngước mắt lên nhìn Bạch Quý, cô ta là thư ký riêng của Nhạc Hiểu, chuyện giữa cô và hắn có lẽ đối với cô ta chẳng xa lạ gì
Bạch Quý ngồi xuống, bàn tay khẽ nâng chiếc cằm của cô lên nhìn ngắm rồi nhếch môi.
“Rất xinh đẹp, thảo nào Nhạc tổng lại say mê cô đến vậy....”
Nam Trân Tâm hất mặt mình khỏi sự đụng chạm của cô ta, bởi cô biết người phụ nữ này không hề đơn giản, cô ta thích Nhạc Hiểu, thế nên đối với cô không có hận ít, chỉ có hận đến xương tủy.
Bạch Quý cười một tiếng.
“Bướng bỉnh như vậy lại có thể chiếm được lòng của hai người đàn ông, cô quả là yêu tinh. Nhưng mà rất nhanh thôi, ai lại đi chọn một tên mù loà cơ chứ, cô tốt nhất nên biết thân biết phận, Nhạc Hiểu có gì không tốt. Bên cạnh ngài ấy, chính là lựa chọn tốt nhất rồi, nếu như có thể làm cho ngài ấy vui, chưa biết chừng ngài ấy còn có thể thu hồi quyết định, đi kiếm một đôi mắt khác cho tên người tình kia của cô.”
“Cô nói vậy là ý gì?” Nam Trân Tâm nhíu mày.
Bạch Quý nhếch môi.
“A....cô không biết gì sao? Cũng phải thôi, ngài ấy vốn dĩ không định nói cho cô. Nhưng tôi thì khác, tôi có thể nói cho cô.”
“Nói chuyện gì? Rốt cuộc các người đã giấu tôi chuyện gì!!!”
“Có phải ngài ấy đã hứa với cô, nói rằng chỉ cần cô không kháng cự thì sẽ trả lại những tập tài liệu kia để Lăng Thiếu Hà có thể phẫu thuật có đúng không?”
Nam Trân Tâm bàn tay buông thõng....chuyện này....lẽ nào Nhạc Hiểu đã....
“Đúng vậy....ngài làm sao có thể tuân theo lời hứa, cho nên, ngài ấy đã đưa đôi mắt đó cho người khác rồi...”
Nam Trân Tâm lắc đầu.
“Không thể nào, không, hắn đã nói, hắn đã hứa là sẽ trả lại đôi mắt cho Thiếu Hà, hắn...hắn sẽ không nuốt lời đâu!!!”
“Hahaha cô thật ngây thơ, cô nằm trên gối của ngài ấy, lẽ nào còn không hiểu con người của ngài ấy hay sao? Ngài ấy hận một người nhiều như thế, sao ngài ấy có thể dễ dàng buông tha cho kẻ đó đây?”
Nam Trân Tâm đứng không vững lùi về sau. Cô không dám tin, Nhạc Hiểu đã hứa với vô rồi mà, hắn sẽ không nuốt lời đâu, sẽ không đâu....
Bạch Quý cười khẩy một cái, đưa một tập tài liệu ra trước mặt cô.
“Cô vẫn còn không tin sao, vậy thì hãy nhìn đi, đây chính là ca phẫu thuật của người đó, chính là dùng đôi mắt mà vốn dĩ dành cho Lăng Thiếu Hà để phẫu thuật. Chính ngài ấy đã cho người đi làm như vậy...”
Giấy trắng mực đen trước mặt Nam Trân Tâm như đảo lộn, đôi mắt được hiến tặng chính là của người đã hiến cho Lăng Thiếu Hà, nhưng lại bị Nhạc Hiểu đưa cho người khác. Vậy Lăng Thiếu Hà phải làm sao bây giờ...
“Không!!! Nhạc Hiểu!!! Sao anh có thể làm ra chuyện độc ác như vậy!!”
Cô cầm lấy những tờ giấy trước mặt mà điên loạn vò nát chạy lên trên lầu, căn phòng không đóng cửa, Nhạc Hiểu ngồi trên giường, hắn dường như đang vô cùng mệt mỏi.
“Nhạc Hiểu!!! Tại sao anh lại làm như vậy!!! Tại sao?”
Cô chạy đến tóm lấy cổ áo hắn, đôi mắt hung ác mà nhìn cho thấu con người tàn bạo này, nhưng cô làm sao có thể.
“Nam Trân Tâm? Cô lại phát điên cái gì!!!” Hắn nắm lấy cổ tay cô giằng ra, vứt mạnh sang một bên.
Bạch Quý chạy theo cô vào trong, nhìn thấy cô làm như vậy với Nhạc Hiểu thì hoảng hốt ngăn lại.
“Nam tiểu thư, cô đừng làm như vậy, dù cho cô có hận ngài ấy thì cũng đừng tổn thương ngài ấy, Nhạc tổng, ngài không sao chứ!!!”
Nam Trân Tâm ánh mắt ghét bỏ, cô đay nghiến.
“Phải, tôi hận thù hắn, Nhạc Hiểu, tôi hận anh!! Anh là kẻ lừa dối, anh đã đã hứa với tôi là sẽ không làm hại đến Thiếu Hà, nhưng anh lại sau lưng tôi làm ra loại chuyện đó, rốt cuộc anh còn có lương tâm hay không!!!’
Nhạc Hiểu nghe cô lại nhắc tới Lăng Thiếu Hà thì thực sự đã nổi điên lên. Hắn tóm lấy cổ cô, cắn lên môi cô đến bật máu.
“Thiếu Hà! Thiếu Hà! Thiếu Hà! Trong đầu cô ngoài hắn ra thì không còn thứ gì khác đúng không? Nếu như cô đã thích hắn như vậy, thì tôi sẽ giết chết hắn. Khiến hắn sống không bằng chết, tôi sẽ dày vò hắn để xem rốt cuộc hắn cần mạng sống hay là cần cô!!”
“Đồ vô sỉ, tôi hận anh!!!” Cô tát vào mặt hắn, phút chốc khuôn mặt hắn đã hiện những vết tay đỏ in hằn trên đấy.
Nhạc Hiểu sờ lên vùng mặt đang tê rần của mình....cô đánh hắn vì một người đàn ông??
“Cô đừng tưởng chỉ mình cô có thể tơ tưởng đến người khác. Nhạc Hiểu tôi không thiếu thứ gì, nhất là phụ nữ, cô nằm dưới thân tôi còn có thể nghĩ đến người đàn ông kia, được, vậy trước mắt cô tôi sẽ cho cô thấy tôi cùng người phụ nữ khác làm gì!!”
Nhạc Hiểu đẩy cô ra, hắn kéo lấy Bạch Quý ép xuống giường, hung bạo mà hôn cô ta. Bạch Quý bị đẩy xuống bất ngờ, miệng há hốc, cùng Nhạc Hiểu môi lưỡi hoà quện.
Nam Trân Tâm kinh hoàng đưa tay lên che miệng ngăn cho cơn buồn nôn kéo tới, nước mắt cô không ngừng tuôn ra.
“Thật kinh tởm!!!Tôi hận các người!!!”
Cô hận hắn, nhưng khi nhìn hắn cùng người phụ nữ khác làm ra hành động này thì trái tim lại đau đớn đến vạn lần. Lồng ngực như muốn bóp nghẹ lại không thở nổi.
Cô lắc đầu, nén nỗi đau đớn vào trong mà chạy ra khỏi căn phòng, cô không thể nhìn hai con người bẩn thỉu này thêm một lần nào nữa, đã quá đủ rồi.
Nam Trân Tâm bỏ chạy khỏi biệt thự trong màn mưa, bàn chân trần của cô lạnh lẽo xa dần, căn biệt thự đã khuất trong những làn mưa trắng xoá. Cô vừa đi vừa khóc, nước mưa hoà quyện cùng với những giọt nước mắt của cô, cay đắng rơi xuống đất.
Cô lê thê như một cái xác không hồn. Cô hận Nhạc Hiểu, nhưng cũng vì hắn mà đau lòng, rốt cuộc là vì sao. Từ thời khắc gặp gỡ cho đến hiện tại, những gì cô nhận được từ hắn chỉ là khổ đau. Hắn hại cô mất đi tự do, mắt đi sự trong trắng, mất đi tôn nghiêm, và cả hạnh phúc của chính bản thân cô. Con đường vắng lặng không một bóng người, ngay cả một nơi để cô vịn lấy cũng không hề có. Cô ngước mặt lên trời cao, hứng lấy những giọt nước mưa lạnh lẽo, cô muốn gột rửa đi mọi đau đớn của mình. Nhưng làm sao đây, khi ngoài sự buốt lạnh đến cắt da thịt thì cô chẳng thể cảm nhận được gì nữa. Phía trước mơ hồ xuất hiện một chiếc xe ô tô đang lao nhanh về phía này.
Nam Trân Tâm chợt nhớ đến rất nhiều người, cô nhớ đến mẹ, nhớ đến cha, nhớ Nam Trấn Ảnh...nhớ Nhạc Ca....bọn họ tựa hồ như đều đang cười với cô. Cô cũng mỉm cười lại với bọn họ, và rồi cô quay lưng lại, khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, cô nhắm mắt buông xuôi.
Cùng với tiếng sấm chớp vang đầy trời, máu chảy khắp nơi, lẫn với nước mưa chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả một con đường........
_________
Sau khi cô chạy đi, Nhạc Hiểu hắn cũng ngay lập tức ném Bạch quý sang một bên.
“Cút!! Cút hết đi!!”
Bạch quý ban đầu còn vui mừng vì nụ hôn của hắn, đây là lần đầu tiên mà hắn thân mật cô ta. Nhưng hắn đột nhiên lại giội một gáo nước lạnh vào mặt cô ta. Cô ta tha thiết níu lấy cánh tay hắn.
“Nhạc tổng, tôi thực sự yêu anh, ngay từ lần đầu tiên gặp anh tôi đã yêu anh rồi. Cô ta có gì tốt, cô ta chỉ yêu tên mù lòa Lăng Thiếu Hà đó mà thôi. Chỉ có tôi mới thực lòng yêu anh, tại sao anh không thử nhìn tôi thêm một chút, tôi so với cô ta có gì không tốt?”
Nhạc Hiểu trừng mắt nhìn cô ta, đôi mắt hắn chứa đầy gân đỏ.
“Tôi nói cô cút có nghe thấy không hả!!”
“Nhạc Hiêu….tôi….”
“Cút!”
Bạch Quý giật mình ngã xuống sàn nhà, cô ta bật khóc ôm ấy cổ áo xộc xệch của mình mà khóc nấc chạy ra ngoài. Trong phòng, Nhạc Hiểu hét lên một tiếng, hắn vò đầu bứt tóc khổ sở.
“Nam Trân Tâm, cô yêu hắn lắm có đúng không, người phụ nữ lòng dạ sắt đá, tôi hận cô, tôi thật muốn bóp chết cô….”
Nhưng hắn có thể không, hắn có dám không, vì khi nước mắt cô rơi chính hắn cũng trở nên đau đớn. Hắn nghĩ rằng hắn hận cô, hắn đối với cô chẳng có gì ngoài sự căm ghét đến tận cùng nhưng tại sao khi cô yêu một người đàn ông khác hắn lại đau lòng. Khi hắn thân mật với người phụ nữ khác, trong tâm trí lại chỉ hiện ra hình bóng của cô. Nam Trân Tâm, cô đã thực sự khiến hắn phát điên mất rồi.
“Nhạc tổng!!! Không xong rồi, không xong rồi!!”
Trợ lý Lý từ bên ngoài bỗng hoảng hốt chạy vào trong phòng hắn.
Nhạc Hiểu vẫn ngồi mât hồn ở đó, hắn dường như chảng có phản ứng.
“Trân Tâm tiểu thư….cô ấy… cô ấy…”
Nghe đến tên của Nam Trân Tâm Nhạc Hiểu mới có chút phản ứng. “Chuyện gì?’
Trợ lý Lý nuốt nước bọt nói. :”Trân Tâm tiểu thư bị ô tô đâm trúng, đã được đưa đến bệnh viện rồi, nhưng hiện giờ đang rất nguy kịch.”
Bùm một tiếng, trong đầu Nhạc Hiểu như có một tiếng nổ lớn, hắn choạng vạng đứng dậy, hai tay siết lấy vai của trợ lý Lý. “Ông nói gì, cô ấy…cô ấy bị làm sao?”
“Trân Tâm tiểu thư….cô ấy…cô ấy không xong rồi.”
Hắn chỉ kịp nghe đến đó, cả bầu trời của hắn bỗng chốc sụp đổ, hắn không còn quan tâm đến gì nữa mà chạy ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa thật lớn, sấm chớp lóa ngang bầu trời chia đôi hai thế giới. Khi ấy, hắn đã khóc.