Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 52: Vị Thuốc Mê





"Cô điên rồi đúng không!!!"
Hắn tức giận đẩy cô ta ra, đưa tay lên liên tục lau miệng, chà đi chà lại đến nỗi màu môi lạnh đã đỏ lên như bật máu.
Hành động đó làm cho Dương Yến nhận lấy bao nhiêu chua xót.

Cô ta cười khổ.
"Anh có cần phải đối xử như vậy với em không? Anh chê em bẩn sao?"
Nam Trấn Ảnh phất tay, trong mắt hắn lúc này, Dương Yến thật sự vô cùng bẩn thỉu.

Ngày đó chỉ vì Lâm Khả Như hắn mới nhân nhượng đối tốt với cô ta, nhưng xem ra ngay từ đầu hắn đã sai.

Vốn dĩ mọi chuyện là do hắn đã nhu nhược nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay.
"Biến khỏi cuộc đời tôi hoặc là tôi sẽ cho cô biến khỏi thế giới này!"
Đôi mắt hắn chứa đầy mỉa mai cùng khinh bỉ, vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ như tử thần, hắn quay lưng bước đi, nếu không phải cô ta đã cứu hắn hắn không chắc sẽ cho cô ta toàn thây.

Hắn nhân nhượng nhiều lần như thế, sức kiềm chế cũng có hạn.

Cô ta còn một lần xuất hiện trước mặt hắn hắn không chắc sẽ không giết chết cô ta.
Dương Yến điên cuồng chạy theo ôm lấy hắn, giữ lấy hắn gào lên.
"Anh không thể bỏ em được! Em yêu anh! Em yêu anh, đừng rời bỏ em, chỉ cần anh yêu em thứ gì em cũng có thể cho anh, anh bảo em làm gì em cũng làm.

Cuộc đời này của em nếu thiếu anh thì chẳng còn nghĩa lý gì nữa, Trấn Ảnh, ôm em đi, hôn em đi, cầu xin anh đấy, Trấn Ảnh, Trấn Ảnh!!!!"
"Tại sao anh lại không yêu em! Cô ta có gì tốt!"
"Cô ta không bằng một nửa của em!!"
"Cô ta một lòng muốn quyến rũ anh chỉ vì anh có địa vị mà thôi, cô ta là loại đàn bà xấu xa hai lòng, anh có biết hay không, sau lưng anh cô ta đã ngủ với bao nhiêu loại đàn ông? Cô ta mờ ám với bao nhiêu người đàn ông?? Loại đàn bà như thế anh cũng muốn sao?? Cô ta sớm muộn gì cũng sẽ phải xuống địa ngục, chết không toàn thây!"
"Anh chỉ là của em, của một mình em mà thôi!!"
Nước mắt Dương Yến dàn giụa thảm thiết hơn tất cả.

Nhưng lại chỉ nhận được sự chán ghét của hắn.

Cô ta quá sức lỗ mãng, là người đàn bà đã có chồng, sao cô ta có thể lăng loàng đến vậy.

Miệng lưỡi còn có thể độc ác như thế.

Cô ta dám động đến Nhạc Ca hắn sẽ không tha cho cô ta.
"Cô dám sỉ nhục cô ấy tôi sẽ giết chết cô!!" Hắn bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh kiêu ngạo của cô ta, ánh mắt đáng sợ gằn từng chữ.
Dương Yến chỉ thấy thật nực cười, cô bật lên tiếng cười thật lớn.
"Giết chết em? Ha ha ha ha..Nam Trấn Ảnh....anh không biết sao?? Anh đã sớm giết chết trái tim em rồi..."
"Em làm nhiều chuyện vì anh như thế! Rốt cuộc em được cái gì...."
"Anh đi đi...!nếu anh có thể ra được khỏi cánh cửa này thì em sẽ từ bỏ anh!"
Cô ta điên dại, hắn cũng không phí thời gian mà nghe cô ta nói nhảm.

Nhưng hắn muốn bước chân đi thì toàn thân lại vô lực.

Phút giây cuối cùng khi ngã gục xuống đất hắn mới mơ hồ nhận ra, cô ta bỏ thuốc hắn.
Dương Yến đưa tay quệt môi, bước đến gần hắn, si mê vuốt ve khuôn mặt hắn.
"Vị thuốc mê có ngon không...anh yêu?"
Nhớ đến nụ hôn ban nãy, là cô ta đã bôi thuốc mê lên miệng mình để hôn hắn.

Nam Trấn Ảnh quá mức xảo trá, nếu không dùng thủ đoạn thì sao có thể khiến hắn ngã gục đây?
Cô ta đi tới gỡ chiếc máy quay được đặt ở một góc kín, cắt vài tấm ảnh trong đoạn video đó gửi cho Nhạc Ca, sau đó còn lấy điện thoại của hắn nhắn đi một tin nhắn rồi nhanh chóng xoá nó đi.

*****
Đêm ấy hắn không về, Nhạc Ca ngồi thẫn thờ dưới nền lạnh như một xác chết.

Cuối cùng cô dọn hết thức ăn vào xọt rác, sau đó đi lên lầu.

Cô biết, người cô yêu không phải là hắn nữa, người cô yêu đã chết rồi.
Những ngày tiếp theo hắn không trở về, thím Trần dường như không biết gì, vẫn đem chuyện tối hôm đó ra để trêu đùa cô.

Nhạc Ca gượng cười nhưng trong lòng lại tổn thương sâu sắc.

Hắn đến một lời nói trực tiếp với cô cũng không.

Có lẽ Nhạc Ca đã quên mất một điều, hắn vốn chỉ coi cô như một trò đùa, là vật tiêu khiển của hắn mà thôi.

Vì hắn hiện tại là Nam Trấn Ảnh, không phải anh, người mà cô hằng mong nhớ yêu thương.

Là cô đã tự ảo tưởng vị trí và tình cảm của mình.

Cô tự ngu ngốc chìm đắm trong sự mê hoặc chết người của hắn, để rồi bị sự mê hoặc ấy giết chết trái tim trong đau đớn cô còn trách ai được đây.

Trách người chi bằng trách chính mình, chỉ trách cô đã quá ngây thơ mà thôi.
Vẫn là vườn hoa hồng xanh ấy, thế nhưng cô lại chỉ nhìn thấy một màu đỏ đầy bi ai.

Tay cầm kéo cắt lá, đầu óc lại quẩn quanh tận đâu, cuối cùng lại tự cắt trúng tay.
Nhạc Ca lấy bông băng tự quấn vào ngón tay.

Trong đầu vẫn không thể ngừng nghĩ, không biết vết thương của hắn như thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa.

Hắn sẽ thay băng đều đặn chứ, hắn có ăn uống đầy đủ không.

Có ai chăm sóc cho hắn không.

Cô tự nghĩ rồi lại tự ôm mặt khóc.

Nhạc Ca không biết, số lần cô khóc trong mấy ngày này còn nhiều hơn một năm qua.

Số lần cô thức giấc vì ác mộng cũng nhiều hơn một năm qua.
*****
Tình yêu khiến ta quên đi thời gian nhưng thời gian lại không thể khiến ta quên đi tình yêu.

Vì tình yêu đó là tình yêu đã khắc sâu vào trong tâm trí, ăn sâu vào trong trái tim.
Đêm ngày thứ bảy mù mịt lạnh lẽo, cuối cùng hắn cũng về nhà, Nhạc Ca nằm trên giường, cô quay lưng lại với cửa, khi cánh cửa ấy mở ra cô có thể cảm nhận được một luồng gió lạnh cùng hơi thở quen thuộc, bàn tay nắm chặt lại nhưng mắt cô vẫn nhắm tịt, cô không biết phải đối diện với hắn bằng vẻ mặt nào.

Là vui mừng hay là uất hận đây, nhưng dù là vẻ mặt nào cô cũng đều không làm được.
Nhạc Ca cảm thấy một bên nệm êm lún xuống, tiếp đó là một vòng tay từ sau ôm lấy cô, ôm thật chặt, hắn hít mùi hương trên người cô, mùi hương thanh khiết có thể thanh tẩy tâm hồn hắn, cho hắn sự yên bình quý giá.
Giọt nước mắt khổ đau rơi trên gò má như lạnh buốt, đêm ấy là một đêm rất dài, hắn cứ ôm Nhạc Ca như vậy, cô không ngủ hắn cũng chẳng thể chợp nổi mắt.

Hắn nhớ cô đến phát điên rồi.

Đêm nay hắn đã đinh ninh sẽ không trở về, thế nhưng lý trí vẫn không thể ngăn cản được bước chân.


Hắn lái xe hết mấy vòng thành phố, đến khi hắn kịp tỉnh táo thì chiếc xe đã đứng trước biệt thự.

Hắn thèm muốn được ôm cô trong tay, được hôn lên môi cô.

Muốn nói lên tất cả nỗi nhớ của mình.

Nhưng hắn lại sợ đối mặt với cô.
Tối hôm đó sau khi tỉnh dậy hắn thấy mình nằm trên giường, Dương Yến trên người không mảnh áo nằm bên cạnh hắn ta.

Nhìn mọi thứ xung quanh.

Người ngu ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn tức giận bóp cổ cô ta, nhưng Dương Yến đâu có sợ hắn.

Cô ta hét lên, nếu như hắn giết cô ta, cô ta sẽ cho Nhạc Ca biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Cô ta có trong tay thứ không cần có, hắn còn có thể làm gì được cơ chứ.

Hắn buông tay tự tát vào mặt mình.

Nam Trấn Ảnh cả đời anh minh lại nhất thời bại dưới tay một con đàn bà điên.

Hắn lái xe về Judas, nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày liền.

Hắn rửa sạch sẽ thân thể mình, thế nhưng vẫn còn cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu.
Hắn không nhớ mình đã hút hết bao nhiêu bao thuốc, cũng không nhớ bản thân đã uống hết bao nhiêu rượu, thế nhưng những thứ ấy vẫn không thể giúp hắn quên đi sự nhục nhã và thống khổ.

Cũng không thể nào giúp hắn vơi đi nỗi nhớ nhung Nhạc Ca.

Hắn nhớ cô, vô cùng nhớ.

Vậy nên hắn đã trở về.
Sáng sớm, Nhạc Ca quay lưng trở lại đã chẳng thấy hắn đâu nữa.

Bên cạnh lạnh lẽo, trên vòng eo cô còn lạnh lẽo hơn.

Có lẽ...hắn đã đi rồi chăng.
Nhưng khi cô dậy đánh răng rửa mặt rồi bước xuống nhà thì thấy hắn đang ngồi đọc báo.

Bao nhiêu ngày không gặp, hắn vẫn chẳng có gì thay đổi, chỉ là người như bớt đi chút tươi tắn, thêm chút mệt mỏi.
Thím Trần dọn đồ ăn sáng lên bàn, cô lặng lẽ ngồi xuống, lặng lẽ nhìn hắn, thần sắc hắn có vẻ không tốt lắm, làn da nhợt nhạt, dưới cằm râu đã mọc lên sẫm màu, trông giống như mất ngủ lâu ngày, trái tim cô khẽ nhói lên không lý do, cô cắn răng khách sáo nói một câu.
"Anh về rồi à..."
Hắn ừ một tiếng.
"Ăn sáng đi...."
Cô cầm đũa cặm cụi ngồi ăn, không dám nhìn hắn thêm một cái.
Hắn bỏ báo xuống, ánh mắt nhìn sang bên người con gái, cô lại gầy đi rồi, mắt thâm quầng thế kia, môi nhợt nhạt thế kia thật khiến lòng hắn xót xa.

"Đêm hôm đó...." Cô mở miệng.
"Tôi có việc đột xuất!" Hắn bỗng nói.
Việc đột xuất của hắn không nói cô cũng biết là gì.

Cô tự cười, hắn đâu cần phải lừa dối cô làm gì.

Dù sao thì, hắn và cô đối với nhau cũng chẳng phải mối quan hệ đó.

Vậy thì cần gì phải lừa dối nhau.

Cô tặc lưỡi...có lẽ...cũng không cần nói thật với nhau nhỉ.
Lặng im hồi lâu, cô lại lên tiếng.
"Tôi....!tôi muốn nói với anh một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn đến Hà Môn một chuyến...."
Tay hắn khựng lại, ánh mắt cực kỳ mâu thuẫn.
"Không được..."
"Tại sao..."
"Tôi không thích...."
"Tôi chỉ về lấy một chút đồ cá nhân mà thôi, sẽ không lâu đâu...."
"Em thiếu gì cứ nói với thím Trần, tiền tôi không thiếu...."
"Đó chỉ là đồ cá nhân tôi dùng mà thôi, không cần mua, mà mua cũng không có."
"Không có thì không dùng, cũng không chết được."
Nhạc Ca mất kiên nhẫn, buông đũa đứng dậy.
"Anh vô lý như vậy đủ chưa, anh lấy quyền gì mà quản tôi chứ!"
Hắn tức giận ném ly nước trên tay xuống sàn nói với cô.
"Cô cũng biết tôi vô lý! Tôi vô lý đấy thì làm sao, đừng tưởng tôi không biết cô muốn đến đó để làm gì, muốn ôn lại kỷ niệm với tình cũ đúng không, hay muốn cao chạy xa bay cùng hắn!!"
Nhạc Ca bực tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, tình cũ, nghe hay quá nhỉ, tình cũ đó còn không phải chính là....
"Đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, anh tưởng ai cũng như anh chắc, việc đột xuất, không phải tôi cũng không biết việc đột xuất của anh là gì, tình cũ? Anh có tư cách gì để nói tôi như vậy? "
Hắn ta nói cô ôn lại kỷ niệm cùng với tình cũ.

Còn hắn thì sao, mấy ngày qua chẳng lẽ hắn không như vậy.

Mỗi mình hắn uất ức hay sao, cô mới chính là người uất ức nhất.
"Cô....."
Mặt hắn đỏ ngầu, đôi mắt đen sâu thẳm vốn cương nghị đó xuất hiện nét đáng sợ mà từ trước đến giờ cô chưa từng thấy, vẻ mặt đó chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.

Thế nhưng hắn vẫn chẳng thể nói thêm được gì.

Cô nói trúng tim đen của hắn, hắn còn biết làm được gì đây, bàn tay hắn nắm nghiền lại thành nắm đấm, quay đầu bỏ đi.
Nhạc Ca trong lòng rất khó chịu, cô đã muốn kìm nén nhưng rốt cuộc vẫn nói ra lời ấy.

Là hắn ngang ngược với cô trước, là hắn sai trước.

Đúng vậy..
Hai chân cô bỗng vô lực gục xuống, cô vươn tay nhặt nhạnh những mảnh vỡ trong suốt dưới đất, những mảnh vỡ trông xinh đẹp nhưng lại muôn phần sắc nhọn kia như vết dao găm vô hình cứa lên tay cô, vài giọt máu từ vết thương chảy ra đọng trên mảnh thủy tinh đỏ rực, nước mắt cô rơi xuống hoà tan nó, màu sắc này đẹp đến nao lòng, chỉ là cô rất ghét màu đỏ, thế nên không nhìn ra được vẻ đẹp của chúng.
Con người không phải từ khi sinh ra đã ghét một thứ gì đó.

Mà trải qua nhiều chuyện, nếm đủ mọi đắng cay ngọt bùi trên đời mới có thể biết được thứ ta ghét thứ ta thích là gì.

Cô ghét màu đỏ vì cô ghét máu, nó là màu của niềm đau.

Vì cô đã trải qua quá nhiều niềm đau nên cô mẫn cảm với màu sắc ấy.

Ngược lại, cô lại yêu thích những gam màu tối.

Đơn giản vì chúng có thể che giấu được mọi thứ, kể cả cảm xúc của con người.


Thử hỏi trong màn đêm đen tối mù mịt, có ai lại nhìn ra nước mắt của bạn không, không, chẳng ai cả.
Cô đau đớn, nhưng không phải vì tay bị cứa nên đau, mà là trái tim bị cứa đến đau.

Nỗi đau đó khác với vết thương trên tay, nó có chảy máu thì không ai thấy được, và cũng chỉ có người đau mới biết được nó nhức nhối đến cỡ nào.
Trên đời này có trời mới biết hắn yêu Nhạc Ca đến nhường nào.

Vì sao hắn lại không muốn cho cô trở về Hà Môn chứ.

Bởi vì hắn sợ cô sẽ lại một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời hắn.

Hắn sợ người đàn ông đó sẽ đem cô đi, mãi mãi rời xa hắn.
Thím Trần nhìn thấy hắn thống khổ đứng hút thuốc bên ngoài liền bước tới, có vẻ như bà không nhận ra vẻ mặt của hắn mà hớn hở cười.
"Này, bánh kem có ngon hơn thím làm không!"
Hắn không hiểu trau mày.
"Bánh kem?"
"Ai dà, giả vờ giả vịt gì chứ, Nhạc Ca làm bánh kem cả buổi chiều, còn nấu bao nhiêu là món.

Bất ngờ lắm đúng không.

Con bé vừa nấu còn vừa cười.

Nói là nấu cho cậu đấy.

Thật là, nếu như cậu không thích thì cũng đừng ném hết vào xọt rác chứ, phung phí hết bao nhiêu, cậu đấy....."
Hắn lặng người nghe từng lời từng lời của thím Trần, mỗi một từ đều như vết đạn ghim sâu vào trái tim hắn.

xuyên qua trái tim hắn phun trào máu tươi, dây thần kinh trong từng tế bào như nóng lên căng ra, hoá ra....cô nói đợi hắn về chính là muốn tổ chức sinh nhật cho hắn.

Cô còn làm bánh kem cho hắn.

Nấu rất nhiều những món ăn mà hắn thích, Vậy mà hắn đi cả đêm không về cũng không để lại cho một lời nhắn.

Mấy ngày đó hắn còn tránh mặt cô, ban nãy....hắn còn lớn tiếng với cô....
Nam Trấn Ảnh tức giận chính mình, hắn chính là một kẻ xấu xa, hắn là kẻ tội đồ không gì có thể rửa sạch tội lỗi, ngay giây phút này đây hắn nóng lòng đến điên dại muốn ôm cô vào lòng, muốn quỳ xuống van xin cô tha thứ, hắn chạy đi, không còn nghe thấy những lời tiếp theo mà thím Trần nói là gì nữa.
Ánh mắt hắn xót xa nhìn Nhạc Ca đang nhặt những mảnh thuỷ tinh đến nỗi bàn tay rớm máu mà trái tim như chết nghẹn.
Hắn xông tới nắm lấy tay cô.
"Em điên rồi đúng không? Không cần tay nữa hay sao?"
Nhạc Ca vẫn còn uất ức, giật phăng tay về.
"Đúng thế! Tôi không cần nữa!"
"Nhưng tôi cần!!" Hắn ôm chặt cô vào lòng.

Chặt đến nỗi muốn xác nhập cô vào thân thể mình.
Nhạc Ca nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Cô đứng như một pho tượng mặc kệ hắn ôm lấy mình, mặc kệ hắn băng lại vết thương cho mình.

Rồi cô vẫn chưa kịp định thần thì đã bị hắn dắt ra ngoài xe, đưa cô vào trong xe, sau đó hắn cũng ngồi vào ghế lái.
Nhạc Ca hốt hoảng nhìn hắn.
"Anh làm gì vậy!"
Hắn vươn người cài dây an toàn cho cô, sau đó nổ máy, nhấn ga.
"Chẳng phải em muốn đến Hà Môn hay sao? Tôi đưa em đi!"
Nhạc Ca không bắt kịp tư duy của hắn.

Hành động của hắn quá nhanh, cô không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn muốn gì làm gì.

Nhưng điều quan trọng cô nghe được chính là hắn chấp nhận cho cô đến Hà Môn lần nữa.
Điều gì đã làm cho hắn thay đổi ý định.