Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 8: Biển Máu Tình Sâu





" Chị!!!chị!!"
Anna bị giật mình bởi tiếng hét của Nhạc Ca, cô hoảng hốt chèo ra ghế phụ phía sau.

Nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ bé của Nhạc Ca.
"Chị, chị sao vậy...!!!"
Nhạc Ca nhíu mày khó chịu, mồ hôi lăn đầy trên lớp da, cô run rẩy bám lấy Anna, không nên lời mà nói.
"Tôi...tôi mơ thấy...."
"Chị mơ thấy gì?!"
"......."
Nhạc Ca run rẩy, cô im lặng, dường như kẻ ám ảnh trong cơn ác mộng của cô chính là quỷ satan, không, hoặc là còn đáng sợ hơn thế...
Anna ánh mắt thẩn cầu, đôi mày khẽ nhíu lại, cô chợt nghĩ đến một người....
"Chị...lẽ nào....Anh em??"
Hai từ thốt ra từ miệng Anna như mũi tên đâm trúng tim đen của Nhạc Ca, cô một lần nữa lòng đau quặn lại.

Thổn thức như một đứa trẻ yếu ớt bị trơ vơ.

Sở dĩ Anna đoán được, là vì cô biết, ngoài Nam Trấn Ảnh ra thì còn ai có thể khiến Nhạc Ca điên cuồng đau khổ đến vậy.
Anna thở dài dịu dàng ôm chặt lấy Nhạc Ca.

Bất lực cảm nhận sự lạnh lẽo từ sâu thẳm trái tim truyền đến.

Một cảm giác bi thương không gì tả nổi.

Tình yêu trong tưởng tượng của cô là ngọt ngào vô cùng.

Chứ đâu giống như Nhạc Ca và anh trai cô....cứ như hai kẻ thù hằn không đội trời chung giày vò dằn vặt lẫn nhau, là đau khổ, là day dứt, bất kể là loại hành hạ nào cũng không hề nương tay cho đối phương, cũng chính là nương tay cho chính mình...
Anna lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên khuôn mặt Nhạc Ca.

Mỉm cười ôm cô mà an ủi.
"Chị, chỉ là mơ thôi mà, đừng suy nghĩ gì nữa...."
Sự sợ hãi cùng một vài tia tuyệt vọng hiện hữu trên đôi mắt Nhạc Ca, nó khiến cho Anna cảm thấy đau lòng thay.


Nhưng cô biết nỗi sợ hãi ấy chính là bắt nguồn từ anh trai cô Nam Trấn Ảnh, thế nên sâu thẳm trong thâm tâm, Anna vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn.
Trên đời này chẳng có niềm vui nào có thể kéo dài được mãi, mà niềm đau cũng giống như vậy.

Nhạc Ca đau khổ, nhưng rồi thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất dành cho cô, chỉ cần vậy, có lẽ Nhạc Ca sẽ lại trở về như trước kia, là một cô gái thuần khiết, không ưu lo, phiền muộn.
Đường đến Hà Môn không xa lắm, nhưng đủ thời gian để Nhạc Ca hồi phục lại chút ít tâm trạng của mình.

Cô hiểu, trước mặt Nhạc Hiểu cô nhất định không được cho cậu thấy cái bộ dạng sống dở chết dở của mình.

Càng không thể để cho cậu biết được có kẻ giam chính chị mình, dùng mình để uy hiếp.

Cậu bé còn nhỏ, nhưng không phải là không hiểu chuyện.

Nếu để nó lớn lên cùng một mối hận thù, rồi ai có thể biết trước Nhạc Hiểu sẽ biến thành bộ dạng biến thể nào.

Là một kẻ nung nấu ý định báo thù mà trở nên xấu xa, hay mãi sống day dứt trong đau khổ....!Tất cả những điều này, Nhạc Ca điều không muốn đứa trẻ này giống mình, tự mang giềng xích cho bản thân.

Để rồi bao nhiêu ải trùng, nghiệt ngã đều đặt lên chính con tim mình, như một tảng đá đè lưng, mãi mãi chẳng thể thoát khỏi.
Con đường rẽ vào Hà Môn đẹp như tranh, hai bên đường là vệ cỏ xanh non, vài bụi hoa tần lan tím biếc rực rỡ.

Nắng dịu dàng hắt lên mặt đường.

Dần xa hiện lên hàng bách tùng cao lớn toả đầy mùi hương quen thuộc.
Nhạc Ca chết lặng khi nhìn thấy những hàng cây quen thuộc đó, ký ức như một cơn lũ tràn tới.

Nhấn chìm và cả cuốn đi những tâm tư hiện tại, bồi đắp thêm vô vàn những mảnh hồi tưởng đầy tươi đẹp của quá khứ.

Khung cảnh này, hệt như nơi mà cô từng lớn lên....Trần Trang viên.
"Chị, đến nơi rồi!!"
Nhạc Ca được Anna dìu xuống xe.

Trước mặt là một ngôi làng nhỏ, con đường dẫn đến được lát những tảng đá sẫm màu, những ngôi nhà theo kiểu truyền thống nhưng lại có phần phóng khoáng, Anna dẫn cô đến một ngôi nhà nhỏ, vài bụi cây hoa leo bên cạnh phủ lên cả mái mái nhà, màu tím biếc nhẹ nhàng toả ra một mùi hương dễ chịu.


Rất giống với mùi oải hương.
"Chị....chị vào đi...."
Nhạc Ca lưỡng lự nhìn Anna, cô đang rất hồi hộp, cô không biết mình sẽ phải nói gì khi gặp Nhạc Hiểu.

Càng không biết sẽ phải đối mặt với Nhạc Hiểu như thế nào khi bấy lâu nay chẳng thể bên cạnh chăm sóc cậu, đã vậy còn biệt tăm, chẳng thể làm tròn trách nhiệm của một người chị gái.
Anna mỉm cười gật đầu với Nhạc Ca, đưa tay vẫy vẫy giục cô đi vào, Nhạc Ca nắm chặt bàn tay lại, từng bước bước vào căn nhà.
Trong nhà không có người, mọi thứ bày biện đơn giản hơn cả, khác vơi bên ngoài, trọng căn phòng này nồng nặc mùi thuốc kháng sinh, cồn y tế, băng y tế, trong lòng của Nhạc Ca như có ngàn vạn những đóm lửa lớn nhỏ thi nhau loạn xạ trong đó, lẽ nào Nhạc Hiểu bị thương, hay bị bệnh gì đó?? cô thấp thỏm bước tiếp.

Cánh cửa phía sau nhà được mở sẵn, lối ra là một khu vườn nhỏ, cỏ xanh gọn gàng, hoa dại mọc khắp.
Nhạc Ca bất động nhìn về chiếc ghế gỗ dài dưới gốc cây bách tùng toả lớn đó, cô chợt nhận ra bóng lưng phía trước đã gầy đi không ít, cậu ngồi bất động ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao.
Tim cô như thắt lại, bàn tay đau đớn bóp chặt vạt áo trước ngực.

Nhạc Hiểu trước đây vốn rất hiếu động, cậu có mấy khi chịu ngồi yên một chỗ đâu.

Nhạc Ca xót xa nhớ lại quá khứ, lòng chợt thổn thức.

Nhạc Hiểu mới 15 tuổi, cái tuổi đã lớn nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ nên được nâng niu, vậy mà giờ đây.....
Từ ngày mẹ mất, từ ngày Nhạc Ca bị Nam Trấn Ảnh đưa đi đã nửa năm.

Nửa năm này rốt cuộc Nhạc Hiểu đã phải trải qua những chuyện gì, gặp những biến cố gì.

Nhạc Ca đều nóng lòng muốn biết.
Cô bước đến trước mặt Nhạc Hiểu, trìu mến nhìn từng đường nét non nớt trên khuôn mặt đã dần khắc khổ ấy.

Thế nhưng, cô chợt nhận ra ánh mắt ấy đã không còn như trước, nó vô hồn, chiều sâu vô định, khác với ánh mắt xanh trong kia, ánh mắt này như sương mù, là một lớp sương mù dày đặc.
Nhạc Ca đưa tay lên chạm vào khuôn mặt ấy, giọng cô run rẩy.
"Hiểu...!nhi......."
Cái chạm ấm áp cùng giọng nói quen thuộc làm cho Nhạc Hiểu có chút giật mình, cậu không tin vào tai mình nữa, chỉ bất giác mà kêu lên một tiếng "Chị?"
Nhạc Ca khóc nấc ôm chầm lấy Nhạc Hiểu, bao nhiêu sự nhớ nhung cùng tình cảm cứ thế theo nước mắt tuôn ra, từng dòng, từng dòng thấm ướt bờ vai.


Một giọt máu đào hơn áo nước lã, tình thân là thứ kì diệu và đáng trân quý nhất trên đời này.

Và Nhạc Hiểu, cũng chính là thứ duy nhất trên đời này từ hiện tại cô trân quý nhất.

Thề rằng cả đời sẽ bảo vệ, mãi mãi sẽ là như vậy.
"Chị!! Là chị sao???"
Nhạc Hiểu như không tin nổi mà cố gắng hỏi lại lần nữa.

Nhạc Ca buông cậu ra, sụt sùi tay lau đi nước mắt, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân.

Nhìn vào ánh mắt của cậu, cô chợt chấn động.

Đôi bàn tay cô run rẩy đưa lên, ngay trước tầm nhìn của Nhạc Hiểu.

Sau đó một khắc, cô mới trả lời cậu, giọng nói như dây đàn trùng, ngập ngừng sợ hãi...
"Chị đây...Hiểu nhi....là chị đây...em không nhận ra chị sao...."
"Chị!!! " Giọng cậu cũng run rẩy, bàn tay gầy guộc đưa lên, cảm nhận từng đường nét trên khuôn mặt cô, phải, chính là khuôn mặt này, khuôn mặt của chị cậu.

Cậu còn nhớ như in khuôn mặt này, chỉ là bây giờ, nó đã gầy đi không ít, chắc hẳn chị ấy cũng như cậu, sống được chẳng dễ dàng gì...
Nhạc Ca bàng hoàng lặng thinh trước hành động của Nhạc Hiểu.

Cậu không nhìn thấy cô, không nhìn được cô.
"Nhạc Hiểu.....mắt...mắt...!em....."
Nhạc Hiểu chợt mỉm cười, nụ cười tươi đẹp hơn bao giờ hết, hệt như nắng mai.
Cậu đưa tay chặn lại lời nói sắp phát ra của Nhạc Ca.

Như không mà cười nói.
"Còn gặp được chị là tốt rồi, những chuyện khác đừng nhắc đến nữa"
-----------------------
"Bạch thống đốc, ngài không thể nhân nhượng với tên Nam Trấn Ảnh cạy quyền kia được, hôm nay mặt mũi của ngài, chẳng phải là bị hắn làm mất hết rồi hay sao??"
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh Bạch thống đốc vừa bóp vai vừa tỏ vẻ bất bình thay hắn lên tiếng.
Bạch thống đốc vốn là tên tâm tư không vững vàng, lại ưa sĩ diện, quả thật chuyện hôm nay đã làm cho hắn tức đến điên, chỉ rót vài lời bên tai Bạch thống đốc, tên thuộc hạ đã thành công trong việc dùng chiêu khích tướng.

Bạch thống đốc tức giận đập tay lên bàn.

Khuôn mặt râu ria của hắn nhăn nhúm lại, hai mắt long sòng sọc.
"Tên hắc cẩu Nam Trấn Ảnh, ngày hôm nay ta sẽ không quên đâu, ngươi cứ đợi đấy...rồi sẽ có ngày, ta tận tay bắn chết ngươi...."

-----------------
Gió biển mặn đắng thổi đến từng đợt, ánh trăng ngoài kia vẫn sáng vằng vặc, hắt lên quân hàm trên vai, phản chiếu lại bức ảnh cũ màu trên tay hắn.

Người con gái có đôi mắt tròn trong sáng, khuôn miệng luôn mỉm cười.
Một thời nào đó, ngày hắn nhập ngũ, vì nhiệm vụ mà bị thương, lạc trong rừng mười mấy ngày, đến lúc hắn tuyệt vọng mà buông bỏ thì gặp được cô.
"Anh quân nhân!!!anh quân nhân!!! Anh không sao chứ???"
"Anh đừng ngủ, tỉnh táo lên, bạn tôi ở gần đây, chúng tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây??"
Cô dìu hắn dậy, đặt hắn lên đùi mình, đưa nước cho lên miệng hắn, dùng khăn lau đi vết máu khô tươi lẫn lộn, còn cả vết nhem nhuốc trên khuôn mặt hắn, nhưng nào có thể sạch hết được.

Đến lúc được một đám người đưa lên xe, cô vẫn bên cạnh hắn, suốt dọc đường đi, hắn không thể trả lời cô, nhưng vẫn luôn nghe được giọng nói dịu dàng ấy, cô nói hắn đừng ngủ, cô nói hắn nên tỉnh táo, cô nói chuyện với hắn, nói rất nhiều rất nhiều chuyện không ngừng nghỉ, Nam Trấn Ảnh biết đây là kỹ năng cơ bản nhất khi sơ cứu bệnh nhân, đó là luôn phải giữ cho tinh thần tỉnh táo để tránh lâm vào tình trạng hôn mê.

Thế nên hắn hợp tác với cô, luôn luôn nghe cô nói chuyện, có lúc cô kể chuyện cười, có lúc cô lại hát, đến bây giờ, hắn vẫn còn nhớ bài hát ấy....
Sau lần đó, hắn mới biết được cô y tá đó tên là Nhạc Ca, là tình nguyện của nhạc viện được phái sang trường quân đội giúp đỡ.

Nhưng sau lần ấy, hắn không còn gặp lại cô nữa.
Bất giác bàn tay đưa lên trước ngực, hắn nhói lòng cảm nhận từng đường sẹo nổi lên, đó là viết thương của năm ấy, nó nhờ cô mà lành.

Nhưng lại có một vết thương khác, do cô mà mở ra, và đến giờ vẫn luôn đau đớn hành hạ hắn.....
"Em....thật sự ghét tôi đến vậy sao???"
Hắn tự hỏi lòng mình như không thể hiểu nổi chính hắn.

Một con người phức tạp đến rối loạn khi yêu cũng không thể tránh khỏi chuyện đau đầu.

Sau chuyện cô tự tử, hắn đã hối hận, hắn sợ phải mất cô, sợ phải nhìn thấy một cái xác lạnh lẽo không hơi thở của cô, vì thế lần này, hắn thả cô đi, và hắn cũng đi, nếu hắn không thể trở về nữa, thì cô, chính thức được tự do.

Chỉ cần cô cười, có lẽ, hắn cũng sẽ cười...
Cộc cộc cộc!!!
Tiếng gõ cửa đột ngột làm tâm thứ hắn thức tỉnh.

Dòng suy nghĩ tạm gác lại, hắn vội vàng đút tấm ảnh vào túi áo trước ngực.

Lên tiếng.
"Vào đi!!"
"Cục trưởng Nam..."
Trương Cố bước vào, cúi đầu chào Nam Trấn Ảnh, ánh mắt có phần chú ý tới túi áo trước ngực hắn.
15/8