Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 80: Cái Chết Của Nhạc Ca





"Đại soái!" Triệu Triết thảm Thiết hét lên.
Cậu ta ngoài một chút thương tích ngoài da thì chẳng có gì đáng ngại.

Nhưng còn Nam Trấn Ảnh thì lại khác, hắn trong xe đã bị va chạm mạnh, sau đó còn bị văng ra khỏi xe, mảnh sắt và thuỷ tinh đâm vào người, lăn tiếp vài vòng, không mất mạng thì cũng tàn phế, giờ đây toàn thân hắn là máu và máu, thế nhưng lại chẳng biết rõ là vết thương tích ở nơi nào.

Triệu Triết hốt hoảng lay gọi hắn, Nam Trấn Ảnh mắt vẫn nhắm nghiền.

Đầu hắn đau như muốn nổ tung, trong màn đêm đen tối, dường như có vô vàn những ký ức đan xen ùa về.

Hắn nhìn thấy Nhạc Ca, nhưng không phải của hiện tại, cô vui vẻ hồn nhiên chạy tung tăng trên đồng hoa, phút chốc, lại tươi cười với hắn, tiếp theo lại là những cảnh tượng xa lạ khác.

Cô tựa lên vai một người đàn ông, tinh nghịch đùa bỡn mái tóc người đàn ông đó.

Nhưng khi hắn cố nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó thì lại mờ ảo nhìn ra một khuôn mặt, mà khuôn mặt kia không ai khác....chính là hắn.
"Đại soái!!! Ngài mau tỉnh lại đi!! Đại soái!!"
Nam Trấn Ảnh bị cảnh tượng ấy doạ cho giật mình.

Hắn ngay lập tức mở mắt, thở dốc, con ngươi xám hổ phách lộ ra đường máu đỏ, có vẻ lờ đờ nhận thức, hắn biết, mình đã gặp phải chuyện gì.

Mùi máu tanh xộc vào mũi đã nói cho hắn biết.

Triệu Triết thấy hắn mở mắt liền vui sướng tột độ, đến cả lời nói cũng không được trôi chảy.
"Đại soái, ngài...ngài cảm thấy như thế nào, ngài yên tâm, tôi đã gọi cứu hộ, họ...rất nhanh sẽ đến đây, ngài cố chịu đựng một chút!!
Nhưng những lời này đều nằm ngoài tai Nam Trấn Ảnh.

Bàn tay hắn run run nhấc lên, bám chắc vào bắp tay Triệu Triết, hắn gồng lên như muốn nói gì đó, vết thương khắp nơi cứ như thế mà ứa máu.
Sắc mặt Triệu Triết đã tái xanh, nhưng Nam Trấn Ảnh vẫn như không chút đau đớn.

Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt đứt quãng.

"Mau.....mau đuổi theo hắn....không thể mất dấu được, nhanh lên, nhất định phải cứu được cô ấy.....tìm được cô ấy, lập tức...!Lập tức....gọi cho tôi....!!"
"Nhưng còn đại soái, tình trạng ngài như vậy, tôi....."
"Mau đi đi!!!" Nam Trấn Ảnh hét lên, dùng hết sức lực đẩy Triệu Triết ra.
"Đại soái!!"
"Tôi nói cậu đi, cậu còn...còn dám không nghe??"
Triệu Triết lưỡng lự đứng dậy, đau lòng nhìn Nam Trấn Ảnh.
"Còn không mau đi đi, nếu để mất dấu hắn, xem tôi xử cậu như thế nào!!!"
Triệu Triết cắn môi, mệnh lệnh mà Nam Trấn Ảnh giao cho, cậu ta đương nhiên không thể không tuân theo, dù sao cấp cứu cũng đã gọi rồi, rất nhanh họ sẽ đến đây, Triệu Triết đành tuân lệnh hắn, lập tức lên xe, phóng nhanh theo hướng chiếc xe mà Nam Vi đã đi.
Còn Nam Vi, hắn rất nhanh chóng đã đến được căn biệt thự.

Từ xa đi tới, hắn đã nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy dữ dội, Nam Vi vội vàng đến mức đâm nát cổng sắt xông vào biệt thự.
Hắn bần thần chân tay, sau đó như phát điên chạy vào đám lửa, ngọn lửa khổng lồ như muốn nuốt chửng toàn bộ căn biệt thự.

Hắn đột nhiên hối hận, tại sao hắn lại có thể để cô ở lại nơi này một mình cơ chứ.
"Nhạc Ca! Nhạc Ca!" Hắn liên tục gọi tên cô, gọi đến khi cổ họng hắn đau khàn rát buốt, nhưng điều tàn khốc chính là...!không một ai đáp lại hắn.
Triệu Triết bám theo chiếc xe một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy chiếc xe của Nam Vi, thấy được cảnh tượng hắn chạy vào đám lửa ấy, còn gọi một cái tên khiến cậu không khỏi kinh ngạc.

Ngay lập tức Triệu Triết liền điện cho Nam Trấn Ảnh.
Cậu đưa điện thoại lên nhấn gọi, bên kia có chuông nhưng không ai bắt máy, Triệu Triết sốt ruột đến nóng gan, nghĩ đến gì đó, cậu liền ngay lập tức gọi cho cứu hoả, khi điện thoại vừa cúp, cậu còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì bỗng thấy phía sau có mấy chục chiếc xe từ xa đi tới, khi chiếc xe dẫn đầu dừng lại, trong tầm mắt, cậu thấy được Nam Trấn Ảnh toàn thân thương tích máu me khập khiễng vội vàng đi xuống, chạy về phía cậu.

Triệu Triết kinh ngạc nhìn Nam Trấn Ảnh ở ngay trước mắt.
"Nhạc Ca! Cô ấy đâu??" Hắn hổn hển, kích động hét lên.
Triệu Triết nhìn về phía căn biệt thự đang vùng vẫy trong đám lửa, ánh mắt bất đắc dĩ, lắc đầu.
Nam Trấn Ảnh như đã hiểu ra điều gì.

Hắn bàng hoàng, đôi mắt như mất đi linh hồn, hai chân mất sức.

"Nhạc Ca!" Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bất chấp chạy vào đám lửa tìm kiếm cô.
"Đại soái, lửa lớn như vậy, vô cùng nguy hiểm!!!" Triệu Triết ngăn cản hắn.

"Tránh ra!"
"Cút!"
"Đại soái!"
"Tôi nói cậu cút! Có cút hay không!!!" Hắn hét lên.
Mặc cho Triệu Triết có ngăn cản như thế nào, Nam Trấn Ảnh vẫn bất chấp xông vào nơi đó.

Triệu Triết biết bản thân mình không thể ngăn cản được hắn.

Cậu ta đành bất lực buông tay.
Nhưng lửa lớn như vậy, căn phòng mà Nhạc Ca bị nhốt đã cháy đến mức không thể bước vào được nữa.
Nam Vi đi tới, khói lửa xung quanh như muốn nuốt lấy hắn.

Hắn liên tục gọi tên cô, nhưng đáp lại cũng chỉ là riếng lửa cháy và khói bụi.
Đến được căn phòng đó, nhưng hắn lại bàng hoàng nhận ra, trên giường lại là một cỗ thi thể đang bốc cháy.

Hắn chạy đến, điên cuồng dùng áo dập tắt ngọn lửa, nhưng ngọn lửa ấy không những không thể dập, ngược lại còn mãnh liệt hơn.
"Nhạc Ca, em không thể chết được, tôi còn chưa nói cho em biết là tôi là ai mà.

Nhạc Ca! Nhạc Ca!"
Hắn không còn bình tĩnh được nữa, miệng liên tục nói ra những lời ấy, mặc cho cỗ thi thể đã cháy đen, hắn vẫn bất chấp ôm nó vào trong lòng.
Bàn tay hắn phủ phủi chút lửa còn đang cháy trên mặt cỗ thi thể kia mặc cho tay bị bỏng rộp.
"Tôi....tôi xin lỗi, tôi không nên để em ở lại đây một mình, nhưng...nhưng mà tôi sợ, tôi sợ em sẽ biến mất nên mới như vậy...Nhạc Ca, em hãy nói gì đi, điều này không phả là sự thật, đúng không, Nhạc Ca......Nhạc Ca..." Hắn khóc, mắt hắn cay xè, cay đến nỗi nhìn cũng chẳng còn rõ nữa, hắn bỗng hy vọng, mình nhìn sai rồi, đấy không phải là cô.

Không phải là hắn hại chết cô, hoàn toàn không phải.

Nhưng hắn không thể lừa nổi bản thân mình.

Bởi sự thật đau lòng ấy chính hắn là kẻ đã tạo ra.


Mọi đau khổ hắn phải gánh chịu, là đáng.

Hắn muốn hét lên nhưng chẳng còn sức lực nữa, tâm can hắn đã sớm bị thiêu rụi cùng với cô rồi.

Hắn có đau lòng cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
"Không!!!!" Phía sau là tiếng hét của Nam Trấn Ảnh, hắn không tin vào mắt mình, giọt nước mắt rơi xuống má hắn, nóng như lửa, ngay giây phút ấy, hắn như tức điên chạy đến, đá Nam Vi văng ra.

Túm lấy cổ hắn, vung tay đấm vài cái.
"Mày nói láo, đây không phải là cô ấy, ai cho phép mày nói cô ấy đã chết! Rốt cuộc mày đã giấu cô ấy ở đâu?"
Nam Vi như kẻ mất hồn, cả người hắn ngã ngửa ra, không phản kháng, mắt nhìn lên trần nhà đang cháy, hắn không trả lời Nam Trấn Ảnh, chỉ cười lên như điên như dại.
"Nhạc Ca....tôi yêu em...nhưng cuối cùng....lại chính là tôi đã hại chết em...."
"Mày nói gì! Câm miệng, cô ấy chưa chết, cô ấy không có chết!" Nam Trấn Ảnh mất kiểm soát điên cuồng túm lấy hắn, trừng mắt mà hét lên.
"Nhạc Ca...là tôi đã hại chết em....là tôi đã hại chết em..."
"Câm miệng lại!"
"Là tôi....!chính tôi đã hại chết cô ấy!"
"Không phải!, Cô ấy chưa chết! Cô ấy không thể chết được!!"
Nam Trấn Ảnh tự hét lên với chính mình như vậy, người mà hắn yêu thương sao có thể rời xa hắn như vậy cơ chứ, hắn chỉ mới bên cô không bao lâu, hắn còn chưa thực sự nói là hắn yêu cô, làm sao cô có thể biến mất như vậy.

Hắn không can tâm.
Hắn cũng tự lừa mình, nhưng hắn lại không phải kẻ điên, hiện thực đang ở trước mắt hắn, lẽ nào còn là giả được hay sao.

Hắn hét lên, tâm can quặn đau như muốn chết đi.

Bước chân lững thững vô hồn, hắn quỳ xuống trước cỗ thi thể, thống khổ chảy từng giọt nước mắt.
"Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy, dựa vào đâu mà tôi chỉ vừa nhận ra là mình yêu em, em liền biến mất như vậy cơ chứ.

Em muốn trả thù tôi có đúng không, em muốn làm gì tôi cũng được, chỉ xin em đừng rời xa tôi như vậy...em thật nhẫn tâm...Nhạc Ca....."
Hắn khóc, khóc vô cùng thương tâm, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến khi không còn nước mắt nữa.

Bởi một khi đã tuyệt vọng, đến nước mắt cũng sẽ không thể rơi, hắn thẫn thờ ôm cô, không còn chút sức lực nào, ngọn lửa trước mặt càng lúc càng lớn, hắn thẫn thờ ngồi đó, lẩm bẩm nói đi nói lại một cái tên, ánh lửa đỏ rực trong đôi mắt hắn hiện lên, trước mắt hắn là cảnh tượng mà hắn đã từng quên đi.

Hắn nhớ lại rồi, ngày hôm đó, trong lễ hội, dưới đàn cầu nguyện bốc cháy dữ dội, hắn đã thấy cô, cũng trong biển lửa đó, hắn đã cứu cô.


Hắn bất động, bóng dáng dần mờ nhoà theo làn khói.
Hắn khóc không nổi nữa, nước mắt như máu đau xót tuôn ra, cả lồng ngực như muốn nổ tung, nặng nề đến đớn đau, nhưng lại chỉ có thể nén chặt nó lại, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay cắm chặt vào da thịt, bỏng rát nhưng lại chẳng đau bằng nỗi đau xát muối trong lòng.
Bên ngoài, đội cứu hoả đã đến, lần lượt vào bên trong cứu người, vội vàng dập lửa.
Triệu Triết chạy vào trong, chỉ thấy Nam Trấn Ảnh bất tỉnh nằm dưới sàn nhà, máu chảy không ngừng, khuôn mặt trắng ngắt, lửa vây bám xung quanh, thảm không tả nổi.
Còn Nam Vi thì cũng đươc đội cứu hộ đem ra ngoài trong tình trạng vô cùng nguy cấp, bị ngộ độc co2, bắt buộc phải thở máy.
Sau khi dập lửa, họ tiến hành kiểm tra, liền phát hiện có một cái xác nữ đã bị cháy rụi, hoàn toàn không thể xác định được danh tính.

Căn biệt thự vô cùng kiên cố, nơi bị cháy hoàn toàn không lan ra bên ngoài nên công tác điều tra cũng đã sớm bị cho kết thúc.

Chỉ có điều, nguyên nhân dẫn đến vụ cháy lại bị xoá hết dấu vết vô cùng hoàn hảo, nếu như nói đây chỉ là một vụ tai nạn thì vẫn có điều mờ ám.

Nhưng bọn họ không có quyền nghi ngờ, bởi nơi này thuộc sở hữu của Mastuki, hơn nữa, ngày hôm nay đồng thời hai nhân vật lớn cùng xuất hiện, nếu như còn điều tra thêm, chính họ cũng sẽ không biết được mình có còn tương lai hay không.
*****
Tin tức về vụ cháy mới nhen nhóm trên mặt báo đã nhanh chóng bị dập tắt, không biết là ai làm, nhưng thế này cũng tốt.
Triệu Triết kéo chăn lên cho Nam Trấn Ảnh, thở dài nhìn máy đo nhịp tim trên đầu giường bệnh.

"Lúc này không có ai giải quyết mấy việc linh tinh đó, việc quan trọng lại càng không có ai để tâm đến..."
"Anh Triết! Đại soái sao lại thành ra thé này....!có phải...có phải bị ám sát hay không?? Sao anh lại không phái thêm người bảo vệ đại soái, lại để xảy ra chuyện này, hu hu....đại soái....!!"
A Bang từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, hốt hoảng nhìn Nam Trấn Ảnh ở trên giường mà khóc rống lên.
Triệu Triết nhăn mày, thật muốn cho cậu ta một bài học.
"Cậu im miệng cho tôi, muốn chết hả, không biết cái miệng cậu rất ồn hay sao!!
A Bang mếu máo sụt sịt.
"Người....người ta là lo lắng cho đại soái mà, anh sao lại cứng nhắc như vậy chứ!!"
Triệu Triết trừng mắt.
"Cậu thử nói lại xem!!"
A Bang thu lại vẻ đanh đá, vội vàng ngồi cách xa Triệu Triết.
"Em....em im là được chứ gì, đồ nhỏ mọn."
"Nhưng mà...." A Bang lo sợ nhìn về phía Nam Trấn Ảnh vẫn đang bất tỉnh trên giường, khắp người chằng chịt dây chuyền hoá chất, ái ngại hỏi Triệu Triết.

"Thương tích của đại soái....nghiêm trọng như vậy hay sao?"
Triệu Triết nhìn Nam Trấn Ảnh một cái, lại đứng dậy.
"Còn có thể không nghiêm trọng hay sao...gãy vai trái, rạn ba xương sườn, chấn thương não, nhiễm trùng đường máu, nhiễm độc co2....."
"Trời ơi...." A Bang kinh hãi, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại trở nên như vậy.