Cô gái nhỏ gật gật đầu. Một bên mặt cô có mấy sợi tóc không vén lên, theo động tác gật đầu của cô làm cho mấy sợi tóc đi theo lung lay lên xuống, cuối cùng dừng lại ở khóe môi của cô, hơi nghiêng.
Ánh mắt thiếu niên sâu thẳm.
Hắn không nhịn được vươn tay, nhưng khi sắp chạm đến cánh môi cô gái nhỏ hoặc ngọn tóc mềm mại kia, ngón tay lập tức cứng lại.
Thu tay trở về bên cạnh, đốt ngón tay thon dài chậm rãi cuộn chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hắn không che giấu cứ nhìn cô chăm chú.
Dù gì cô cũng không nhìn thấy, không có ai cảm thấy mất tự nhiên.
"......Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy?" Cô gái nhỏ như có cảm giác ngước mắt lên hỏi.
Nhật Hạ đang giải đề được nửa chừng, Mặc Hàn đã ra ban công nhận điện thoại.
Mặc dù âm thanh bị ngăn cách bởi một lớp cửa, nhưng Nhật Hạ vẫn nghe được loáng thoáng tiếng nói kiềm chế của thiếu niên
Nghe dăm ba câu, hình như là thư ký của hắn gọi.
Giọng nói anh hơi nghiêm túc, không biết công việc vẫn bình thường hay đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên cánh cửa lại được bị gõ và một lần nữa được mở ra.
Dì Tiêu đi vào, nhẹ giọng: "Đêm nay các con định học tới khuya sao, cũng không ăn uống gì.”
Nhật Hạ cũng chợt ngộ ra tối nay mình chưa ăn tối, sau đó liền thấy trên cạnh bàn đặt một ly sữa bò nóng.
Ly pha lê trong suốt, hơi nóng tuyết trắng lượn lờ.
ads
"Cảm ơn dì Tiêu." Cô gái vui vẻ nhận lấy.
Cô khép hai tay lại, ôm nó vào lòng bàn tay, xúc cảm ấm áp lan đến tận đáy lòng.
Thật ấm.
Người ở bên ngoài ban công cơ hồ vẫn đang nói chuyện.
Nhật Hạ im lặng nghe, không nghe được từ mấu chốt nào, cuối cùng lại nghe hắn nói: "Nói với mấy lão già đó, trong đêm nay nếu không tìm ra hướng giải quyết thì ngày mai đừng đến công ty nữa."
".........."
Ồ....
Thật hung dữ.
Nhật Hạ có chút tò mò: "Công việc của anh ấy luôn bận rộn như vậy ạ?"
Dì Tiêu nhanh chóng gật đầu, "Đúng vậy, trước đây từng có lúc thiếu gia đi công tác đến 3 tháng liền. Cậu chủ đạt được những gì như ngày hôm nay đều phải kể đến khi mới trở về nước, mặc dù thiếu gia ở vị trí giám đốc công ty nhưng luôn bị các tiền bối của tổng công ty hoài nghi và không tín nhiệm. Nhưng người đã dùng thực lực chứng minh hết tất cả, đứa trẻ ấy dự đoán thành công xu hướng lãi suất thị trường, còn dẫn dắt một đội ngũ chưa có kinh nghiệm mà đi hoàn thành một số giao dịch lớn, bây giờ đã trở thành truyền kỳ trong giới...Những việc này luôn khiến một người như chị đứng trong hàng ngũ lão nhân của tập đoàn nhiệt huyết sôi trào."
Cô liền cảm khái, Mặc Hàn giỏi toán như vậy, đều có nguyên do.
Thiếu niên trở về phòng, nhìn thấy dì Tiêu liền nói: "Tôi có việc gấp phải đến tổng công ty xử lý một số chuyện."
"Bây giờ?" Cô hỏi.
Hiện tại cũng không còn sớm nữa.
Thiếu niên khẽ nhìn qua cô gái, không nói gì.
Khóe môi cô còn vương chút sữa màu trắng ngà, mỗi lần nói, chất lỏng kia lại chảy xuống một chút, cuối cùng đọng trên da thịt trắng nõn, làm nổi bật lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn kiều diễm ướt át.
Hắn khẽ vương tay, miết nhẹ cánh môi cô gái sau đó liền rời đi.
Đầu ngón tay vẫn còn giữ lại xúc cảm nhẵn nhụi.
Da cô thực sự rất mềm.
"......."
Giống như bị một luồng điện đánh vào, toàn bộ sống lưng của Nhật Hạ đều tê dại.
Thấy cô gái ngơ ra, thiếu niên cười khẽ.
“Sợ tôi hôn em?”
Nhật Hạ mặt đỏ lên, không trả lời chỉ nói.
"Đừng làm loạn.”
Mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng ắt hẳn đã bị con mắt của người khác thiêu cháy đến đỏ bừng cả mặt.
Đời trước cô và Mặc Hàn dù có thân mật thế nào, nhưng kiểu gần gũi ôn hòa như lúc nãy thì chưa từng có, bình thường cô đều coi hắn ta như dã thú, tùy thời tùy lúc đều có thể cắn người.
Thiếu niên rũ mắt, ý cười biếng nhác, con ngươi đen nhánh lại đang cất giấu ánh sáng nguy hiểm.
"Có lẽ tôi sẽ đi công tác một thời gian. Ở nhà siêng nâng học hành?”
“Biết, biết rồi.” Nhật Hạ gật gật cái đầu nhỏ.
Lúc này thiếu niên mới rời đi.
Ra khỏi phòng, hắn giữ sắc mặt bình tĩnh khép cửa phòng lại.
Sau khi khe hở cuối cùng được đóng chặt, tay của thiếu niên cũng không rời khỏi tay nắm cửa màu vàng kim nhạt.
Hân dừng ở đó, chậm rãi thả lỏng vai lưng căng chặt lên xe lăng.
Mặc Hàn rầu rĩ cười khẽ.
Có chút không thể kiềm chế.
Xém chút nữa……
Xém chút đã không thể nhịn được.
———
Ngày hôm sau, Mặc Hàn đi thành phố A công tác.
Cuộc sống sinh hoạt vẫn như thường lệ, mỗi ngày đều đến trường.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn khác đã lục đục ngo ngoe sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra về.
Vương Hi Nhã ngồi bên cạnh đợi cô, buồn ngủ ngáp một cái.
"Nhật Hạ, còn bao lâu nữa?" Mắt cô sắp díp lại rồi.
Nhật Hạ dường như nhập tâm quá mức, một hồi sau mới đáp lại: "Hay là cậu về trước đi, tớ ngồi tìm hiểu xong dạng này rồi về sau cũng được."
Lúc học tập cô rất nghiêm túc, hết sức chăm chút.
Lúc này Tieba của trường đột nhiên có một bài đăng mới, mang theo ba chữ lớn “Hạ Vũ Điền”.
Trong nháy mắt đã thu hút hàng trăm người.
Chuyên gia nhiều chuyện Vương Hi Nhã nhìn thấy bài đăng này, miệng há thật lớn, “Nhật Hạ, cậu thấy nó chưa?”
Cô gái đang làm bài, "Đương nhiên là tớ không thể thấy được.”
Vương Hi Nhã: "........"
“Ngu Minh Nhã lại được viết bài! Thì ra cậu với Tống Như xảy ra chuyện kia lại có liên quan đến Vương Hi Nhã.”
Tên bài đăng là 【 Lột trần bộ mặt thật cũ nữ thần trường XX 】.
Vương Hi Nhã click mở, phát hiện là cuộc cãi nhau của Hạ Vũ Điền với Như Tống Như vậy mà có thể bị ghi âm lại.
[Hạ Vũ Điền, tại sao cô lại không nói Nhật Hạ có Mặc gia chống lưng!]
[Số tiền mà gia đình các người nợ Hạ gia coi như đã trả xong. Tôi với cô cũng không còn quan hệ nữa!]
[......]
Đột nhiên bản ghi âm yên lặng.
Cô gái cũng dừng lại động tác, “Bị đăng bài viết?”
Vương Hi Nhã liền xem của chủ bài viết, nhưng lại là người đăng ẩn danh.
Cô nàng nhìn đoạn trả lời bên dưới ngày một nhiều hơn với tốc độ nhanh chóng.
Lầu1: “Vốn dĩ trước kia tôi không thấy việc này có liên quan gì đến Hạ Vũ Điền, cho đến khi nghe được một câu cuối cùng…?”
Lầu 2: “Thì ra sau lưng người khác Hạ Vũ Điền là loại người này a.”
Lầu 3: "Hình tượng nữ thần sụp đổ, lúc trước đã thấy cô ta cười lên rất giả tạo, mỗi lần nói vậy, nam sinh khác đều nói là tôi đố kỵ, đố kỵ cái đầu các cậu. Bây giờ hình tượng ôn nhu săn sóc cô ta xây dựng được, hoàn toàn tan vỡ rồi. Các bạn nam khi ấy đã bênh vực Hạ Vũ Điền ra đây giúp đỡ nữ thần của mình tiếp đi."
Lầu 4: "Không bênh Hạ Vũ Điền nhưng ả Tống Như cũng không vừa gì, bọn họ đều cùng một giuộc cả."
Vương Hi Nhã nằm dài lên bàn, vừa hóng bát quái vừa nói: “Mình cá chắc tối nay Hạ Vũ Điền sẽ bị nhìn giống như xiếc khỉ.”
Nhật Hạ lại không nói gì, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong lòng lướt qua một tia cảm xúc...
———
Lúc này trường Đức Trí cũng đã tan học.
Học sinh đều tan trường.
Bài đăng kia rất nhanh đã được phát tán rộng rãi.
Nhìn thấy bài viết được đăng lên, người xung quanh đều đã biết, ánh mắt một đám không tự chủ dừng trên người Hạ Vũ Điền.
Cô ta vừa đi vừa bấm điện thoại, nhiều tầm mắt nóng rực như vậy, cô ta căn bản không thể lờ đi, bất giác quay đầu lại nhìn.
Sau đó đối diện với vô số ánh mắt.
Hạ Vũ Điện nhíu mày, cảm thấy ánh mặt bọn họ không thích hợp, nhưng lại không biết xảy ra vấn đề ở đâu.
Các bạn học bị phát hiện, nhanh chóng dời tầm mắt, nhất trí quay sang hướng khác.
Hạ Vũ Điền càng thêm khó hiểu.
Lên xe của Hạ gia, Hạ Vũ Điền lấy điện thoại ra, chuẩn bị nhìn xem có vấn đề gì.
Cô ta có tham gia vào mấy nhóm lớn, tài khoản phụ cũng có trong mấy nhóm, để có thể biết được tin tức, cũng để nhắc đến tên của cô ta trong những cuộc nói chuyện.
Lần này cô ta trực tiếp đăng nhập vào tài khoản phụ, tất nhiên là để không bị ai phát hiện, tài khoản phụ có thể biết được nhiều bí mật.
Hạ Vũ Điền kéo lên nhìn mấy trăm tin nhắn kia, cuối cùng cũng tìm thấy một đường dẫn, link trực tiếp dẫn đến một bài viết.
Cô ta ấn vào, nhìn qua bài viết của chủ nhà cùng một ít bài viết nhỏ khác, phát bản ghi âm nghe được giọng của chính mình nói ra những lời đó, cả người ngây ra.
Trước mắt Hạ Vũ Điền trực tiếp tối sầm xuống.
Cô ta trở về nhà liền đem mình nhốt trong phòng.
Vốn dĩ cô ta nghĩ Tống Như chỉ mạnh miệng không dám làm gì.
Nhưng một khi con chó đã thuần chủng mà bị dồn vào đường cùng cũng sẽ trỗi dậy bản tính của dã thú của nó và cắn lại chủ.
Bình luận ngày một càng nhiều, nhưng tất cả tiêu cực đều hướng về cô ta.
Hạ Vũ Điền tức giận đến đứng ngồi không yên.
Bỗng nhiên, cô ta thoáng nhìn đến con dao gọt hoa quả ở trên bàn, ánh mắt lóe lên tia oán độc.