Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 5: Chạy trốn



Về đến nhà, Nhật Hạ liền nhốt mình trong phòng.

Cô mở cuốn sổ tay đã được mình ghi chép rành mạch những kí ức còn nhớ từ kiếp trước.

Cô cảm thấy có đôi chút lo lắng.

Vốn dĩ kiếp trước không có bước đệm này.

Thiếu niên khi nãy là ai?

Phải chăng bởi vì cô đã thay đổi một số thứ nên cũng đã thay đổi một số trật tự về thời gian?

Nhật Hạ đá rơi dép lê trên chân, nằm lên giường mềm mại tiếp tục ngẩn người, lại thiếp đi lúc nào không hay.

———

"Phanh!"

Một tiếng vang lớn, cửa phòng chợt khép lại.


ads

Ngoài cửa mọi người hoàn hồn, một người so với một người sắc mặt càng trắng đến khó coi.

Bên trong cánh cửa.

Phòng lớn đến dọa người, nhưng rất u ám, drap trải giường màu đen, rèm cửa sổ màu đen, thảm đen,… ngay cả ánh đèn cũng u ám, cho dù là buổi tối mở đèn cũng không thể chiếu sáng cả căn phòng.

Cô gái bị người đè ở trên giường. Hô hấp thiếu niên dồn dập, kiềm nén những cảm xúc táo bạo đó làm cho gương mặt tuấn mỹ của cậu lộ ra chút dữ tợn và thống khổ...

Cô định chạy trốn khỏi hắn!

Cô muốn rời khỏi hắn!

Hắn cúi người áp tới.

Ánh sáng bị âm u thay thế.

Trong giọng nói khàn khàn, cửa lồng nơi con thú bị nhốt từ từ mở ra….

"Tôi muốn em.”

Cô sững người không thể tin nhìn hắn, đến khi lấy lại được phản ứng gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Hơi thở của hắn quyện vào cô, khóe môi khẽ cong, ánh mắt sáng rực lạ thường.

Cô cảm nhận được cơ thể hắn biến hóa…

Hắn nói là thật.

"Mặc Hàn...xin anh, hãy buông tha cho tôi đi."

Tâm lạnh lẽo bị đẩy tới vực sâu. Cô không dám phản kháng, cũng không dám phản bác, ngón tay bấu chặt lấy drap giường.

Nước mắt vẫn còn rơi trên gương mặt trái xoan xinh đẹp, đẹp đến không gì sánh bằng.

"Tôi vẫn luôn nhẫn nại, chiều chuộng em, yêu thương em, muốn chờ cho em cam tâm tình nguyện đi theo tôi.” Hắn dùng sức nắm lấy đầu vai của thiếu nữ đang sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, "Chỉ cần em nói, tôi đều cho em, kể cả sinh mạng này. Vậy mà em lại muốn chạy trốn?"

“Ngoan, mở mắt ra.” Hắn gần như đã dán lên môi cô nói, nhưng hắn không vội hôn cô gái, chỉ đến gần cô, tiếng nói trầm thấp ách nghẹn của hắn tuy dịu dáng nhưng lại mang theo một sự cưỡng chế không cho cự tuyệt.

Cô gái bị ép mở mắt ra, chống lại đôi mắt ma mị đã chuyển thành màu lam xám dưới ánh đèn.

“Bắt đầu từ giây phút này, em đã không có quyền lựa chọn nữa rồi.”

Ánh mắt người đàn ông tăm tối, cảm xúc khát máu đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng.

“Em chỉ có thể yêu tôi, cả đời này chỉ được yêu một mình tôi."

Hắn không kiềm nén những ác niệm trong lòng mình nữa, để mặc bọn nó mượn con rắn độc ghen tị, giúp đỡ cho những con ma quỷ và dã thú đang vồ tới mãnh liệt.

“Vì vậy em đừng để tôi phát hiện ra em muốn chạy trốn tôi, nếu lặp lại một lần nữa…”

"Xoạt…” chiếc váy dài màu trắng biến thành những mảnh vải vụn trong tay hắn, rải rác trên giường. Thân thể xinh đẹp hắn ngấp nghé đã lâu lập tức lộ ra trước mắt hắn. Trắng hoàn mỹ, da thịt tinh tế đến nỗi có thể thấy được cả những mạch máu xanh nhạt, trắng nõn giống như một loại gấm thượng hạng.

Thuần khiết mà lại khiến cho người ta phải yêu thương, vừa tinh tế vừa xinh đẹp.

"...Tôi sẽ khiến em phải mất đi đôi chân này.”

"Đừng mà, Mặc....!" Tiếng thét nặng nề của cô bị chặn lại ở phần môi, bị hơi thở nặng trịch của hắn nghiền nát. Hắn hung ác ngấu nghiến lưỡi cô, không chút thương tiếc áp đảo thật sâu, tràn ngập dục vọng cùng sự dã man.

Thế giới của người trưởng thành luôn tồn tại sự né tránh, tình yêu giữa nam nữ tương tự như chiến trường giành quyền khống chế, sợ bị người khác nhìn ra ai yêu trước sẽ là kẻ thua cuộc.

Song kẻ điên luôn luôn trực tiếp, nói chuyện là thế, nhìn người cũng vậy, ngay cả thời điểm biểu đạt dục vọng cũng tương tự.

Kẻ điên hoàn toàn không thèm để ý, hắn chính là người như vậy, cố chấp lại ích kỷ, không để ý đến cảm nhận của bất kì ai.

Thế giới vốn là bất công với hắn, bởi vậy lòng tham của hắn rất nhỏ, chỉ đủ chứa một người, đem cô canh giữ ở một góc nhỏ hẹp hòi, cho dù thế giới bên ngoài có hủy diệt sụp đổ cũng chẳng có quan hệ gì với hắn.

Chưa tới 6 giờ sáng, Nhật Hạ đầu đầy mồ hôi tỉnh giấc.

Cô mở mắt nhìn trần nhà. Giấc mộng đêm qua của cô xuất hiện Mặc Hàn, đời trước hắn quả thật là nổi ác mộng của cô.

Nói ra thì trong giới đầu tư kiếp trước, lời đồn về thiếu gia nhà họ Mặc cũng rất nhiều.

Chuyện bối cảnh nhà hắn thâm sâu thì khỏi nói, đây là bí mật công khai.

Nhưng sống trong Mặc gia kiếp trước cô chỉ hao tâm tổn trí suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi kẻ điên ấy, mà chưa từng quan tâm đến việc nếu trước đây hắn điên cuồng tìm cách giữ cô bên cạnh như vậy, sao lại dễ dàng buông tha cho cô chứ?

Sau này cô cũng chỉ nghe kể kẻ điên ấy cuồng công việc, say mê tới độ cố chấp nên bên người trước sau không hề có một người phụ nữ.

Nhật Hạ nhắm chặt mắt, cô cảm thấy nhất định là cô điên rồi.

Tại sao lại quan tâm đến những việc này chứ! Cô chỉ cần dựa vào Mặc gia để lấy lại những gì đã mất là được, sau đó cô và hắn ta sẽ không còn bất cứ liên quan đến nhau nữa.

Không cách nào ngủ được nữa, Nhật Hạ dứt khoát bắt cái đầu tỉnh táo nhớ lại nội dung bài ngữ văn phải học thuộc, lẩm nhẩm đọc qua một lượt, những chỗ còn ngắc ngứ, cô đặc biệt nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, đợi lát nữa vào lớp sẽ lấy ra xem lại.