Ngược Dòng Vung Đao

Chương 105: Mặt Nạ Giả Dối





Bến cảng Lâm Loan về đêm, trời sao sáng bừng lộng lẫy, ánh đèn như dòng sông dài chảy dọc theo cầu cảng và quốc lộ ven biển, uốn lượn thành một đường cong yêu kiều.

Hôm nay chính là ngày tổ chức yến tiệc đấu giá từ thiện “Cảng Phồn Tinh quyên góp tài trợ quỹ nhi đồng”.
Địa điểm tổ chức tiệc chính là địa bàn của chủ tịch Giản, “Quảng Trường Đỏ” tại Lâm Loan.
Giới thượng lưu tụ tập trong sảnh lớn, xiêm y lộng lẫy mắt biếc môi hồng tươi cười xã giao qua lại.

Đảo mắt nhìn qua loa cũng bắt gặp vài chục vị lãnh đạo có máu mặt trong giới kinh doanh, cùng với siêu sao người mẫu MC nức tiếng của giới giải trí kết bè kết đội.

Cấp bậc của những thượng khách này đủ để thu hút vô số ký giả truyền thông lũ lượt ùa tới.
Gióng trống khua chiêng, rêu rao khoe mẽ làm từ thiện kiểu này cũng là một hoạt động đúng lúc kịp thời, phù hợp hoàn cảnh mà người trong giới thường dùng, trăm nơi như một.

Hàng năm, các công ty quản lý bố trí vài lần đi làm từ thiện cho nghệ sĩ nhà mình, mục đích là để nâng cao danh tiếng và thương hiệu, dù sao nếu thù lao mỗi bộ phim là tám nghìn vạn mà không bỏ nổi một trăm tám mươi vạn ra làm từ thiện thì chẳng biết bào chữa kiểu gì.

Mà đối với một tập đoàn tư bản tầm cỡ như Giản Ước Danh Lưu, tiềm lực đầu tư kếch sù, tài sản ngang ngửa ngân quỹ quốc gia, đẩy giá bất động sản cao vượt nóc trời, một căn chung cư bình thường cũng khiến dân chúng tầm thường táng gia bại sản, đối với các nhà tư bản, bỏ chút tiền làm từ thiện chính là đắp vàng lên mặt, là điều cần thiết để duy trì địa vị và danh tiếng trong giới.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà thoải mái bước vào cổng chính.
Hai người cùng xuất hiện không mảy may ái ngại, lập tức khiến Quảng Trường Đỏ rực rỡ muôn màu, cả hội trường chói lọi hào quang, hai người là hai đóa “hoa” nổi bật nhất trên tấm khăn gấm long trọng hôm nay!
Nhớ lại lần đầu tiên cùng đến nơi này, Nghiêm tổng đẩy xe lăn, còn người nào đó xỏ lá giả què.
Hôm đó cũng chính là buổi biểu diễn cuối cùng trong cuộc đời ngài Mạch, lúc này cố nhân đã khuất, cảnh còn người mất khiến người ta không khỏi thổn thức.
Yến tiệc hôm nay chỉ thiếu duy nhất một người, thiếu đi gã ngu xuẩn có biệt tài chọc cười và xe chỉ luồn kim mới nhận ra tầm quan trọng của gã.

Không thấy bóng Giản Minh Tước – lão Nhị nhà họ Giản mồm miệng đỡ tay chân đâu cả.

Người trong giới đều biết nội tình, nhưng ai cũng giả vờ không rõ: Người này bị đưa sang Mỹ làm phẫu thuật tái tạo đại tràng và tu bổ hoa cúc, vài năm tới sẽ không dám ló mặt về nước.
Nghiêm tổng và ngài Lăng đứng cách nhau một mét, vẫn thận trọng giữ khoảng cách.
Người quen đến vỗ vai hàn huyên, Nghiêm tổng cũng hàm hồ giới thiệu người bên cạnh, “Đây là giám đốc tài chính và makerting mới gia nhập tập đoàn chúng tôi, vừa nhậm chức, rất có năng lực, nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
Những người vừa hàn huyên nọ, sau lưng lại lập lờ thủ thỉ, xì xào bàn tán, “Chẳng phải là tình nhân bé bỏng của Nghiêm tổng đó sao? Bán mình trèo cao, giờ cũng thành phó tổng rồi đấy!”
“Chứ còn gì, nghe nói thằng con nuôi và con hồ ly tinh này cấu kết chia nhau khối tài sản trị giá sáu tỷ (19,500 tỷ VND) của tập đoàn Bảo Đỉnh! Thủ đoạn trèo cao kiếm tiền này ăn đứt lũ ‘thịt tươi’ trong showbiz rồi, đấy mới gọi là con đường ngắn nhất để yên thân gửi phận…”
Bím tóc của Lăng Hà lặng lẽ rủ xuống gáy, không rung động hoặc lắc lư, mắt điếc tai ngơ với những lời đồn nhảm nhí.
Tối nay Lăng Hà mặc bộ vest nhung màu xanh tím than, hoa baby và khăn cài ngực áo phối màu tím oải hương, toàn thân lộng lẫy chói lọi, dưới ánh đèn chùm, cả người y trông như bừng sáng.
Nghiêm Tiểu Đao thấy hơi lạ, trước khi rời khỏi nhà còn hỏi Lăng Hà, sao hôm nay mặc lộng lẫy thế?
Dạ tiệc từ thiện lần này cũng tổ chức trong hội trường lần trước.


Mỗi bàn tròn được trang trí bằng hoa ly hồng và tú cầu xanh tạo thành quả cầu hoa.

Lối vào còn xếp một dãy lẵng hoa thật lớn, khuếch trương thanh thế cho chủ tịch Giản.

Trong số đó có cả lẵng hoa Nghiêm tổng kính tặng, bên trên viết mấy chữ “Hành y tế thế” và “Từ tâm nhân hậu”, là mấy lời tâng bốc sáo rỗng tầm phào, bị Lăng Hà cười nhạo suốt dọc đường đi.
Yến tiệc kiểu này, bên chủ trì không cần bỏ tiền, khách khứa đến tham dự còn phải trả phí vào cửa và rượu ngon, nhưng có cơ hội lên trang nhất thì mọi người đều tình nguyện.
Chủ tịch Giản Minh Huân chống gậy nghênh đón khách khứa, lần lượt bắt tay cùng chư vị, bộ dạng luôn nhã nhặn hiền lành, khiêm tốn ôn hòa.

Dù không mắc di chứng từ căn bệnh bại liệt trẻ em để lại, người này cũng khác hẳn với Giản lão nhị.

Xét về tính cách, một số người trời sinh phóng túng trụy lạc, một số người lại vô cùng thận trọng kín kẽ.
Nghiêm Tiểu Đao khách sáo bắt tay với Giản Minh Huân, tươi cười ôn chuyện, không nhắc lại những hục hặc ngày xưa.

Trong giới kinh doanh chỉ có lợi ích vĩnh viễn chứ không có kẻ thù vĩnh viễn.
Ánh mắt Giản Minh Huân lướt qua khuôn mặt Lăng Hà, vẫn hiền hòa như thường, nhưng dường như lại có phần chột dạ, hai con ngươi không thể hiện chút cảm xúc nào.

Bàn tay dày núc thịt bắt tay Lăng Hà rồi lập tức buông ra, điền nhiên như không chuyển sang vị khách kế tiếp…
“Trước đây cậu từng gặp chủ tịch Giản rồi à?” Nghiêm Tiểu Đao ngồi vào vị trí của hai người bên chiếc bàn tròn lớn, qua loa hỏi một câu.
“Anh thấy sao?” Lăng Hà cười, không nói thật.
Vị trí của họ vốn thuộc về Thích gia, ở ngay hướng bên phải của hàng thứ nhất, rất quan trọng và nổi bật.
Hàn huyên, mời rượu, dùng tiệc tối, cơm no rượu say, mặt ai cũng đỏ ửng, tiết mục đấu giá tiêu điểm tối nay bắt đầu khai mạc.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà bắt tréo chân nhàn rỗi ngồi xem, thỉnh thoảng quay sang thì thầm trêu ghẹo nhau.
Lăng Hà, “Bộ đồ diễn hở rốn bằng sequin kia đẹp đấy, chủ tịch mua đi?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu mặc hả? Cậu mặc thì tôi mua ngay.”
Lăng Hà, “Đừng cho người ngoài nhìn, anh mặc đi, tôi thích ngắm.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Tôi mua bộ đồ lót ren Victoria’s Secret này.”
Lăng Hà, “Anh định tặng ai?!”
Nghiêm Tiểu Đao, “Tặng… Em… Đó… Đừng cho người ngoài nhìn, em mặc cái áo ngực kia cho anh ngắm.”
Lăng Hà, “Cút.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Có cả đôi cánh lông vũ lớn quá kìa, đẹp ghê cơ, em mặc vào là bay lên trời.”
Khốn kiếp… Lăng Hà thầm tính toán, đêm nay về nhà chắc chắn phải cho ngài Nghiêm bay lên!

Hai người đấu khẩu, coi như xỉa răng sau bữa cơm, các món đồ sặc sỡ đủ chủng loại trên sân khấu lần lượt được bán đi, tiền trao cháo múc vèo vèo khiến người ta hoa cả mắt.
Đây vốn là nơi vung tiền ra để mua sĩ diện, các món đồ đấu giá tựa như nhiệm vụ mỗi người tự đặt ra cho mình.

Tiền nhất định phải trao đi, anh mua bộ nội y có mùi cơ thể của tôi, tôi mua chiếc quần hở rốn hở lông mu của anh, người quen với nhau thì tâng bốc nhau, so bì đọ giá, cuối cùng chốt giá đều phải trên năm mươi vạn.

(~1,6 tỷ VND)
Nghiêm Tiểu Đao cũng tham dự đấu giá, mua một bộ ấm chén uống rượu bằng sứ có kèm khay mà hắn thích, chuẩn bị bày ở nhà để cùng ngài Lăng đối ẩm thưởng thức.
Hắn lại tự động mua cho Lăng Hà hai bộ quần áo hàng hiệu và giày da đắt đỏ, tuy Lăng Hà vẫn gượng gạo vờ vịt nói không cần, liên tục đá mũi giày hắn dưới gầm bàn tỏ vẻ kháng nghị.

Trong lòng hắn đã thích ai thì luôn muốn tặng cho người ta những gì tốt nhất.
Sau mỗi lượt đấu giá thành công, sự niềm nở của MC thiếu điều tràn ra khỏi mặt, lời thoại chứa chan xúc cảm cuồn cuộn tuôn trào, khống chế tiết tấu vui cười khóc lóc của toàn thể hội trường.

Mỗi lần như vậy, vài bé học sinh trong bộ dạng thiếu niên miền núi ngồi bên cạnh MC sẽ được người lớn ra hiệu đứng dậy, mở to những cặp mắt rụt rè, thậm chí còn mang chút u sầu mâu thuẫn, cúi đầu với khách khứa dưới khán đài, hai tay nhận tấm séc viết những con số dài ngoằng tượng trưng cho tiền bạc.

Các học sinh này bị “điều động” tạm thời từ một huyện lị tiếp giáp tỉnh Ký Châu xa xôi tới đây, chưa từng nhìn thấy những con số kinh người viết trên tấm séc.

Nhưng sau khi trừ đầu trừ đuôi và rụng dần qua nhiều địa phương, cuối cùng cũng chẳng còn bao nhiêu vụn thịt rơi vào miệng lũ trẻ.
Lăng Hà liếc chủ tịch Giản ngồi ở bàn chủ trì.
Ánh đèn chính của hội trường thường xuyên chiếu vào mặt người này, Giản Minh Huân liên tục gật đầu mỉm cười, khom lưng cảm ơn khách khứa bỏ tiền đấu giá.

Thể diện của nhà họ Giản bị tổn thương sau vụ án Mạch Doãn Lương ngày trước đang được chủ tịch Giản chật vật tu bổ dần dần, âu cũng gọi là hết lòng hết sức, tâm huyết lao lực.
Tập đoàn ‘Giản Ước’ là danh gia vọng tộc với những khoản tiền nộp thuế và đầu tư bậc nhất tân khu Lâm Loan, mà chủ tịch Giản Minh Huân theo đuổi tín ngưỡng tích đức làm việc thiện nhiều năm trong giới, một mình nắm giữ danh hiệu quan trọng trong cả giới chính trị và thương trường, người người ủng hộ, uy tín rất cao.

Việc Giản lão nhị và Triệu phu nhân dính vào vụ án lẳng lơ phóng đãng quả thực có thể gọi là vết nhơ lớn nhất cuộc đời chủ tịch Giản, nhưng chút sóng gió này cũng dần bị quên lãng, không thể làm lung lay địa vị và lợi ích căn bản nhất của nhà họ Giản.

Nửa đầu buổi đấu giá sắp kết thúc, đã có một số người lác đác rời khỏi chỗ, chuẩn bị rút lui sớm.
Lăng Hà cũng đứng dậy đi tiểu mười phút, Nghiêm Tiểu Đao không chú ý Lăng Hà quẹo vào góc nào.
Lúc này MC đọc tới tên chủ tịch Thích Bảo Sơn và phó chủ tịch Nghiêm Tiêu của tập đoàn Bảo Đỉnh, nhiệt tình ca tụng một hồi, sau đó mời bưng món đồ đấu giá từ thiện mà Thích gia và Nghiêm tổng quyên góp lên.
Nghiêm Tiểu Đao cúi người thay lời thăm hỏi chủ tịch Giản ở bàn chủ tọa, Giản Minh Huân vẫy tay đáp lại, tươi cười hiền lành, đèn flash của phóng viên không bỏ lỡ thời cơ “tanh tách” lóe lên, không khí thuận hòa vui vẻ.
Nữ tiếp tân bưng món đồ đặt lên bàn đấu giá.


Một chiếc hộp bằng gỗ quý, trang điểm bằng nhung tơ màu lam, bên trong đặt một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ chói lọi rực rỡ.
Chiếc hộp màu lam nọ thật sự rất quen mắt, ánh sáng thình lình đâm vào mắt Nghiêm Tiểu Đao.
Đây tuyệt đối không phải là thứ hắn mang tới đấu giá! Thứ hắn mang tới là hai món đồ của Thích gia.

Thích Bảo Sơn thích chơi đồ cổ, một món là bộ cờ vây đắt đỏ, quân cờ bằng ngọc bích Nephrite và bàn cờ bằng đá thiên thạch, còn một món là tấm bình phong mini điêu khắc từ san hô đỏ quý giá.
Nhưng vật được mang lên đấu giá lại là chiếc hộp đồng hồ này.
Nghiêm Tiểu Đao còn thoáng ngẩn ngơ, cho rằng đó chính là chiếc đồng hồ mình đang cất giữ, nhưng hình ảnh chiếu trên màn hình kia, hắn liếc mắt đã nhận ra đây không phải chiếc của hắn.

Chiếc này có cùng thương hiệu, chế tác vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, mặt đồng hồ là bức danh họa Châu Âu, quanh viền nạm kim cương và aquamarine.

Hiên nhiên chi tiết này đã khiến chiếc đồng hồ vượt xa khỏi cấp bậc hàng tiêu dùng thông thường, trở thành vật phẩm sưu tầm bảo tồn giá trị, chính là phiên bản giới hạn nạm kim cương mua về để nâng niu cất giữ và khoe mẽ huênh hoang.
MC liến thoắng giới thiệu, ba hoa chích chòe tâng bốc ngợi khen, cả khán đài đều rất hứng thú, những ai đang lén chuồn về cũng lục tục quay lại.

Rất nhiều người yêu thích chiếc đồng hồ kim cương phiên bản giới hạn này, hào hứng lấy thẻ đấu giá ra.
Bàn bên có người am hiểu bình luận, “Đây là hàng sưu tầm, phiên bản giới hạn từ mười mấy năm trước, toàn thế giới chỉ sản xuất sáu mươi tám chiếc, lúc đó vừa tung ra đã bán hết, không ngờ bây giờ lại được nhìn thấy!”
Nghiêm Tiểu Đao nín thở, nét mặt vẫn duy trì vẻ trấn định, lúc này đứng dậy ngăn cản phiên đấu giá là không có khả năng.

Hắn quay phắt sang nhìn Lăng Hà bên cạnh.
Hiển nhiên Lăng Hà vừa lặng lẽ vào hậu trường, hoán đổi vật phẩm đấu giá với nhà tổ chức.
Lăng Hà còn trấn tĩnh thản nhiên hơn cả Tiểu Đao, ung dung nhìn thẳng về phía trước.

Y chờ đợi thời khắc này từ rất lâu rồi, cuối cùng đã không phải giấu giếm che đậy người khác nữa.

Chiếc đồng hồ này chính là “báu vật sưu tầm” mà y muốn tung ra, tuyệt đối vô giá, là viên đá tạo nghìn gợn sóng!
Trên bàn chủ tọa, nét mặt chủ tịch Giản sượng ngắt dưới ánh đèn, vẫn gắng sức giữ vững động tác vỗ tay, nhưng cổ tay đã run bần bật.

Ngọn đèn chính trên sân khấu lại không thức thời, liên tục quét tới quét lui ở vị trí của chủ tịch Giản, chiếu rọi chiếc mặt nạ khắc từ vỏ trứng xanh xao yếu ớt, mỏng manh như thể gõ một lần sẽ vỡ của người nọ.

Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ mép mặt nạ, bào mòn lớp keo dính gắn liền da mặt và mặt nạ, khiến chiếc mặt nạ không thể tiếp tục bao trùm khuôn mặt thật, lung lay chuẩn bị rớt xuống bất cứ lúc nào.
Giá gốc của chiếc đồng hồ vốn đã xa xỉ, qua nhiều lượt đấu giá lại càng tăng vọt, lúc này đã lên tới vài trăm vạn, được tranh giành ác liệt, đèn huỳnh quang liên tục lóe lên.
Trong tất cả những người tại đây, dường như chỉ có ba người thật sự biết nội tình.
Không ngờ Lăng Hà cũng có một chiếc đồng hồ cùng nhãn hiệu và cực kỳ giống với chiếc của ngài Mạch, tuy nhiên chiếc này đắt đỏ hơn, mới tinh tươm, có lẽ chưa đeo lần nào.
Chủ tịch Giản không dám nhìn sang phía họ, giấu giếm tất cả run rẩy và co thắt bên dưới tấm thân bệnh trạng từ thuở thiếu thời.
Trải qua bao nhiêu khúc khuỷu, tất cả lại trở về điểm xuất phát, dường như đây chính là cục diện đã được định sẵn từ lâu trong bóng tối.
Ngay tại nơi ngài Mạch tổ chức buổi biểu diễn cuối cùng, Nghiêm Tiểu Đao lại được trông thấy một chiếc đồng hồ như vậy.

Chiếc đồng hồ này là món trang sức tượng trưng cho thân phận nào đó, ví dụ như viên bảo ngọc Thông Linh trên cổ Bảo nhị gia*.


(Ý chỉ Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần)
Thế nhưng, chiếc đồng hồ xinh đẹp này lại khảm đầy nọc độc, kim cương lấp lánh lại ngập tràn hung hiểm, từ trong ra ngoài đều dính dớp mùi máu tươi.

Chủ tịch Giản lặng lẽ thì thầm vài câu với trợ lý, trợ lý vội vàng chạy vào hậu trường.
Vì vậy, phiên đấu giá chiếc đồng hồ báu vật bị lấy cớ xen ngang, khiến cho khách khứa cụt hứng ồ lên.

MC tuyên bố nửa đầu buổi đấu giá kết thúc, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi uống trà, nửa sau sẽ tiếp tục.

Tất nhiên chiếc đồng hồ báu vật này sẽ không xuất hiện ở nửa sau, bộ cờ và tấm bình phong san hô của Thích gia một lần nữa cướp đi sự chú ý của khán giả.
Nghiêm Tiểu Đao kéo Lăng Hà rời khỏi hội trường, ngay tại hành lang sáng trưng đèn đuốc, chẳng ngần ngại siết lấy Lăng Hà, vừa xót xa vừa bất đắc dĩ, “Cục cưng à… Em… Haizzz!”
Thực ra hắn cũng chưa hoàn toàn nắm chắc, “Rốt cuộc Giản Minh Huân đã làm gì?”
“Sở Vương thích eo nhỏ, quần thần nhìn mặt đoán ý, tất nhiên phải tìm mọi cách lấy lòng.” Lăng Hà thẳng thừng sắc lẻm, “Hai chân chủ tịch Giản từ nhỏ đã mềm oặt, đứng không thẳng nổi, vừa hay lại rất hợp với tư thế khúm núm.”
Nghiêm Tiểu Đao nặng nề tâm sự, “Vậy nên, chuyện của lão nhị nhà họ Giản… là cậu cố tình?”
Lăng Hà chẳng những không phủ nhận kế hoạch kín kẽ từ đầu tới cuối của mình, mà còn giải thích từng chi tiết nhỏ Tiểu Đao, “Ban đầu tôi đặt bẫy ở Vân Đoan Hào, tổng cộng đưa tin cho năm người, Thích gia, bí thư Du, cục phó Đàm, Giản Minh Huân, Lương Thông.

Lúc ấy tôi không rõ Đình gia đang ở đâu, còn ngờ nghệch cho rằng chính gã là người bí mật cung cấp thông tin cho tôi, thực ra gã phái hai sát thủ tóc vàng, định thủ tiêu tôi cho bớt việc.”
Đàm Thiệu An mới là người âm thầm tiết lộ bí mật cho Lăng Hà, mà bốn người còn lại, Nghiêm Tiểu Đao tin chắc vai trò của chủ tịch Giản tương tự với Lương Thông, cùng làm kinh doanh sau lưng triều đình, cùng giàu sang phú quý, chắc chắn đã trường kỳ hùn vốn cấu kết thông đồng, vật họp theo loài, chẳng thèm kiêng nể thâu tóm lợi ích.
Tối muộn hôm đó, buổi đấu giá từ thiện viên mãn khép màn trong bầu không khí êm đềm bình lặng, các giới cùng đạt tới sự thống nhất hài hòa.
Khách khứa nhộn nhịp ra về, Nghiêm Tiểu Đao tình cờ liếc sang, phát hiện một ký giả vác thiết bị máy ảnh trông rất quen mắt lẫn trong đám đông.
Người nọ vội vàng lướt qua, có lẽ cũng nhận ra mình đã bị Nghiêm tổng phát hiện, kín đáo nháy mắt ra hiệu, nhanh chóng biến mất.
Nghiêm Tiểu Đao nhớ lại, đây là một cảnh sát thường phục dưới quyền đội trưởng Tiết, mấy ngày trước truy kích Quách Triệu Bân tới Cẩm Tú Hoàng Đình, hắn đã trông thấy viên cảnh sát này — xem ra chủ tịch Giản thực sự gặp phiền toái rồi.
Giản Minh Huân chống gậy, khập khiễng rời khỏi hội trường, khuôn mặt hơi mập mạp vẫn giữ nụ cười khiêm tốn, liên tục bắt tay cảm ơn tai to mặt lớn các giới.

Nhìn từ xa, người này giống trái bí đao không cao không thấp, mặt mũi và thân hình rành rành bốn chữ “đầy đặn phúc hậu”, thoạt nhìn rất giống một người thật thà hiền lành.
Lăng Hà mặc bộ vest nhung màu xanh tím than xuất hiện trước mặt chủ tịch Giản, đưa tay phải ra.
Giản Minh Huân lập tức run rẩy trước sắc xanh lộng lẫy này, tinh thần không vững dẫn tới hoa mắt quáng gà, cho rằng thứ đang cản đường lão là một ngọn núi cao chót vót được chất chồng từ vô số hộp đồng hồ bọc nhung xanh lam, khiến cái chân què của lão càng thêm oằn xuống!
Cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao mới hiểu, hôm nay Lăng Hà gần như “mặc” chiếc hộp đồng hồ này trên người.
Hai người bắt tay, Lăng Hà gật đầu hỏi thăm, “Chủ tịch Giản, chúng ta ‘lại’ gặp rồi, nhiều năm trôi qua, hi vọng ngài vẫn khỏe.”
“Vẫn khỏe vẫn khỏe.” Giản Minh Huân khàn khàn đáp, “Cảm tạ cậu Lăng và Nghiêm tổng hạ cố tham dự, cảm tạ.”
Lăng Hà nói, “Hôm nào rảnh sẽ đích thân đến thăm hỏi chủ tịch Giản, ôn lại chuyện xưa.”
Giản Minh Huân rất có phong độ của một người đã kinh qua sóng to gió lớn, gật đầu cam chịu số phận, “Được, nhất định hôm sau sẽ mời cậu Lăng tới ôn lại chuyện xưa.”
Lăng Hà cười, ung dung bình thản, “Vậy tôi chờ lời mời của chủ tịch Giản.”
“Ngoài ra, chiếc đồng hồ Thụy Sĩ mà Nghiêm tổng đưa lên đấu giá cũng không cần trả lại, ngài cứ giữ lại sưu tầm, thoải mái thưởng thức!”



— QUẢNG CÁO —