Ngược Dòng Vung Đao

Chương 30: Giương Thương Múa Kiếm





Nếu không phải ngài Lăng ngồi xe lăn tiến vào, tàn tật rõ rành rành, rất nhiều người ở đây sẽ cho rằng, hai chàng trai Âu phục giày da đẹp trai lai láng này là khách mời đặc biệt của ngôi sao ca nhạc Mạch Doãn Lương.

Kiểu tóc, khuôn mặt và trang phục, trị số nhan sắc và dáng vóc dứt khoát đạt đến tiêu chuẩn ngôi sao.
Nghiêm Tiểu Đao đẩy Lăng Hà vào lối đi cho khách VIP ít người qua lại.

Khách khứa lui tới đều có máu mặt, cùng là danh nhân, bạn bè trong giới giải trí văn hóa, lộ mặt để khuếch trương thanh thế trên Weibo cho nhau.

Lần tới người khác tổ chức show diễn, tuyên truyền phim mới, Mạch Doãn Lương cũng phải đi cổ động.
Dọc đường gặp mấy vị khách bộ dạng như người đại diện, ai cũng sửng sốt nhìn mặt Lăng Hà, nhưng tầm mắt hạ xuống đôi chân y thì lại thất vọng lắc đầu khinh bỉ.

Nếu Lăng Hà không tàn phế, chắc chắn những người này sẽ nhào tới hỏi, em là ca sĩ công ty nào thế? Em ký hợp đồng chưa? Em có định nuốt lời đi ăn máng khác, tái giá với chúng tôi không?
Quả nhiên bọn hắn gặp người quen cũ Giản Minh Tước.
Quảng Trường Đỏ trực thuộc tập đoàn Giản Ước Danh Lưu, Giản lão nhị cũng được bám váy, nhưng ông anh gã sợ gã ngu đần làm hỏng chuyện nên không giao cho gã quản lý công ty giải trí.

Giản Minh Tước chỉ như thằng du thủ du thực, thường xuyên ra vào Quảng Trường Đỏ, dẫn mối quan hệ cho khách khứa, bề ngoài hào nhoáng, trong ruột thối nát.

Gã này rất am hiểu thủ đoạn bám víu ngoi lên, mượn danh phát tài, ngoài mặt còn ra vẻ sếp lớn “Đây là việc kinh doanh của nhà họ Giản chúng tao”.
Trong túi áo vest của gã cũng có một chiếc phong bì, chính là vé vào cửa được gửi chuyển phát nhanh cho gã, tuy gã ra vào không cần vé.
“Úi cha, Nghiêm tổng! … Úi cha…” Giản Minh Tước đang chuyện trò vui vẻ thì ngoắt chiếc cằm vồ sang, vỗ tay chạy lại hàn huyên, nhưng nửa câu sau “Úi cha ngài Lăng” kẹt cứng trong họng, cả người choáng váng, si mê mờ mắt ngắm Lăng Hà.
Giản Minh Tước đã thấy bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của Lăng Hà, hình tượng áo rách quần manh, cả người hôi thối nằm trên chiếu bạc quá đi sâu vào lòng người, tuy rất xinh đẹp nhưng vẫn thiếu phong cách và thể diện.

Còn Lăng Hà hôm nay chỉnh trang tử tế, áo quần ngăn nắp, đôi mắt lai Tây đặc thù tràn trề nét táo bạo tự nhiên, xinh đẹp hút hồn dưới ánh đèn.
Nghiêm Tiểu Đao rất phong độ chào hỏi đôi câu, cùng bắt tay.

Cơ mặt Giản Minh Tước rung rung, chắc hẳn trong bụng đang âm thầm tự tát, ván cược không nên thua nhất đời gã chính là lần cược người sống trên đảo Iru kia… Lăng Hà thật sự khuynh thành tuyệt sắc, đi đến đâu cũng đẹp rụng rời áp đảo toàn trường, thế mà lại bị gã Nghiêm Tiểu Đao không hiểu phong tình cuỗm mất!
Lăng Hà cũng vui vẻ vươn tay ra, bàn tay và cổ tay mảnh mai đều bị Giản Minh Tước thừa cơ nắm chặt mãi mới buông…
Giản Minh Tước nhếch miệng, vỗ vai Nghiêm Tiểu Đao, “Cặp đôi ngọc ngà này đẹp mắt lắm, xứng lắm! Anh chẳng nói gì đâu, gato chết mất!”
Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc, “Còn phải cảm ơn khi đó Giản tổng tác thành.”
Giản Minh Tước nghe vậy, suýt thì cắn nát răng hàm, bà mẹ nó, đây là mỉa ông hôm đấy bị ép thả bài cho họ Nghiêm mày ăn sao, khốn kiếp!
Nghiêm Tiểu Đao trông thấy Du Hạo Đông ở lối đi dành cho khách VIP.

Hắn cũng khá ngạc nhiên, người như họ Du mà cũng đến cái nơi nhàm chán này?
Như thường lệ, Du Hạo Đông gật đầu với Nghiêm Tiểu Đao từ khoảng cách rất xa, coi như người quen chào hỏi nhau, nhưng không đến gần trò chuyện hoặc nâng ly cạn chén, còn ra vẻ ông chủ nhỏ bến tàu.

Gã không tới để canh chừng Lăng Hà, chuyện lần trước đủ mất hết mặt mũi rồi, bây giờ gã chẳng muốn chạm mặt Nghiêm Tiểu Đao chút nào, chẳng thiết dây dưa nữa.
Trong túi áo vest của gã cũng có một phong bì chứa hai vé VIP.

Nếu bạn gái bên cạnh không nhõng nhẽo nằng nặc kéo gã đến, thì Du Hạo Đông cũng chẳng hứng thú với buổi diễn của Mạch Doãn Lương.

Nội dung buổi diễn không có gì nổi bật, chỉ là diễn lại từng bước quá trình đi lên của một ngôi sao Hương Cảng.

Vũ đạo bỏng mắt, bạn nhảy nóng bỏng diện nội y, một trái một phải khoe da thịt thay quần áo ngay trên sân khấu, ca sĩ khách mời chốc chốc chèn lời thoại gây cười, còn có Mạch Doãn Lương khôi ngô tuấn tú vung mic chỉ huy toàn khán đài hợp xướng… Tổ hợp phô trương này thành công khiến người nghe tạm thời lãng quên việc đánh giá các yếu tố phong phú và nội hàm hơn như giọng hát, diễn xuất, bảng xếp hạng ca khúc vàng, tác phẩm tiêu biểu…
Nghiêm Tiểu Đao ngồi cùng Lăng Hà ở dãy thứ hai hàng VIP, rất gần sân khấu, đầu sắp nứt vì tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Hơn nữa hắn cảm giác ánh mắt của Mạch Doãn Lương luôn dõi theo hắn, Mạch Doãn Lương còn mấy lần quên lời, không ngừng liếc về phía hai bọn hắn.
Lúc Mạch Doãn Lương kêu gọi “Các bạn hàng đầu đứng lên cho tôi nhìn chút ạ”, thật sự trốn không nổi, Nghiêm Tiểu Đao đành phải giơ tay quơ quơ gậy huỳnh quang, kết quả là bị người nào đó ngồi bên cạnh cười nhạo.
Nghiêm Tiểu Đao không ngại chen chúc thân mật ngồi cùng Lăng Hà, dù sao thì trong mắt rất nhiều khách khứa ngồi đây, hắn và Lăng Hà đã gần gũi nhau từ sớm, ngủ với nhau từ “Vân Đoan Hào” rồi.

Bây giờ người trong giới đồn là: Thuộc hạ Nghiêm Tiểu Đao thẳng tắp của Thích gia bị một thằng hồ ly tinh bẻ cong.
Tay phải Nghiêm Tiểu Đao bao bọc Lăng Hà từ phía sau, làm thành động tác bảo vệ như có như không.
Thằng hồ ly tinh quay sang nhìn hắn giữa ánh đèn lượn vòng phía trước, kéo tai hắn la lớn, “Anh vòng tay qua tôi có hợp không đó Nghiêm tổng!!”
Hai người phải gào lên mới nghe được nhau.

Nghiêm Tiểu Đao tưởng Lăng Hà không bằng lòng, chưa kịp rút tay về đã bị người ta chiếm trước.

Lăng Hà vung tay trái ôm chặt lấy hắn, hoan hỉ tràn trề hô, “Vóc người tôi cao hơn! Phải thế này mới hợp anh hiểu không!!”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày nhịn cười, trả lại y một câu “Bệnh rồi!”
Ngài Lăng sợ khản cổ, sốt ruột múa máy bằng ngôn ngữ của người câm điếc, quả quyết khoa tay múa chân đọ chiều cao từ đỉnh đầu, tôi 184 cm, cụ mới 182, cụ không phục cứ dậy thì lần nữa thử coi!
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác được, Lăng Hà đang triệt để đắm chìm trong vui vẻ, vui vẻ tột đỉnh tới mức quên hết tất cả, cười toe toét khoe thêm mấy cái răng so với bình thường.

Mà niềm vui không thể che giấu này chắc hẳn không đến từ ngài Mạch ra sức hát hò trên sân khấu, Lăng Hà cũng không ngừng nhìn hắn, gần trong gang tấc, hơi thở nhè nhẹ phả vào tai hắn, ánh mắt nồng nàn lưu luyến trên mặt hắn…
Ngồi hàng đầu phiền nhất là luôn có fan bưng hoa tươi gấu bông xông tới, người trước gục ngã người sau tiến lên, ý đồ vồ vập hoặc sờ mó chút da thịt của idol, cấp độ cuồng nhiệt thật khiến đám người cao tuổi như Nghiêm tổng chịu hết nổi.

Chịu đựng tới gần hạ màn, hội trường đã loạn tùng phèo.

Lối đi bên các hàng ghế VIP chật ních người như nêm cối, chẳng còn chút trật tự nào.
Có fan đánh nhau với nhân viên bảo vệ, vẫn có người tiếp tục nhào lên trước, chen lấn giẫm đạp thế này rất dễ xảy ra tai nạn đáng tiếc, bảo vệ cũng phải ra sức điều phối.
Hàng VIP có rất nhiều tên tuổi hiển hách, ánh sáng mờ ảo.
Tình cảnh này dễ ra tay nhất, ra tay theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, ví dụ thình lình gây thương tích, đục nước béo cò, đổi trắng thay đen hoặc mượn gió bẻ măng, lặng lẽ bịt miệng bắt cóc một hai người cũng khó ai phát hiện…
Có người cố tình chen lấn, lướt qua hành lang chật hẹp trước chỗ ngồi của bọn Nghiêm Tiểu Đao.
Người nọ đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai, liếc mắt thăm dò dưới ánh đèn mờ ảo.
Lăng Hà nhìn thẳng lên khán đài phía trước, không nhìn lại người nọ, quả quyết lắc đầu.
Người nọ vội vã kín đáo cúi đầu bỏ đi.

Cuối cùng, buổi diễn kết thúc sau màn encore* đồng thanh từ các fan hâm mộ, một vị trợ lý vội vàng chạy ra từ mép sân khấu, cố ý đi tìm Nghiêm Tiểu Đao, “Ngài Nghiêm, sau đây vẫn còn tiệc mừng ở hậu trường, có hoa tươi bánh ngọt và bữa khuya, hân hạnh mời ngài nán lại một lát, phiền ngài…”
Nghiêm Tiểu Đao đẩy Lăng Hà rời khỏi rạp, kế hoạch ban đầu là nhanh chóng bỏ chạy nhân lúc hỗn loạn.


Hắn đọc thấy nội tâm sôi sục trên vẻ mặt Lăng Hà cũng hệt như hắn.

Khuôn mặt hớn hở của Lăng Hà như đang nói: Chuồn nhanh thôi, đám người này vô vị chướng mắt, chúng ta về nhà đánh đàn…
Nhưng lối đi cho khách VIP ở phía trước không xa đã bị chặn đứng, máy móc quẹo ngang theo góc vuông, trực tiếp thông tới đường vào tiệc mừng trong hậu trường.

Tiệc mừng buổi biểu diễn của Mạch Doãn Lương thành công rực rỡ trùng hợp lại do công ty giải trí của Giản thị tổ chức, giám đốc đứng ngay lối vào, váy đỏ bó chặt, nụ cười dạt dào phong độ, lão luyện chuyện trò cùng nhân sĩ các giới, ra hiệu “mời” và “thỉnh” với từng vị khách quý, thế này thì muốn chạy cũng không chạy thoát rồi…
Nghiêm Tiểu Đao không quen người này, tuy chưa liên hệ bao giờ nhưng liếc mắt đã nhận ra, vị nữ giám đốc phong độ không kém đấng mày râu này chính là Triệu Khởi Phượng phu nhân.
Triệu Khởi Phượng cực kỳ phong độ và dồi dào kinh nghiệm xã giao, tuy là người đẹp hết thời nhưng phảng phất vẫn còn nét xinh đẹp và duyên dáng thời trẻ tuổi.

Nghiêm Tiểu Đao nghĩ chắc chắn chị ta cũng nhận ra hắn, nhưng người này không lúng túng cũng chẳng khó xử, cả người lấp la lấp lánh, sáng bóng nhờ bột ngọc trai, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, cười nhô hai gò má, “Nghiêm tổng, từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của ngài, cảm ơn ngài dù bận rộn vẫn đến ủng hộ công ty chúng tôi, cảm tạ ngài tới dự buổi biểu diễn tại Lâm Loan của ngài Mạch hôm nay…”
Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ đúng mực, gật đầu đáp, “Không dám, Triệu tổng khách sáo quá rồi, cảm ơn chị khoản đãi.”
Triệu Khởi Phượng lại cố tình cúi xuống mỉm cười bắt chuyện với ngài Lăng, cử chỉ nhỏ này cũng gọi là chu đáo.

Chị ta thành thạo tiếp đón, “Trong kia có rượu và điểm tâm xứ Cảng nếu mọi người đói, lát nữa còn tiết mục cắt bánh và chúc mừng, hai quý ngài cứ chậm rãi thưởng thức nhé!”
“Nghiêm tổng, hôm nay ‘lại’ làm lỡ chuyến xe về nhà của ngài rồi, cảm ơn ngài khoan hồng độ lượng, không so đo.”
Cuối cùng, Triệu Khởi Phượng nửa đùa nửa thật dỡ bỏ phần khó xử trong lòng đôi bên, EQ rất cao.
Nghiêm Tiểu Đao không thể không thừa nhận, nếu bỏ qua chuyện gối chăn phóng túng thì lời nói, cử chỉ và tác phong làm việc của Triệu phu nhân xuất sắc hơn gã ngu xuẩn Giản lão nhị kia nhiều, chưa kể còn có con mắt kinh doanh, chẳng trách rất nhiều mối làm ăn của nhà họ Giản đều do người phụ nữ này lèo lái, đám công tử phong lưu đúng là chẳng dựa dẫm gì được.
Tiệc rượu chúc mừng tất nhiên là cơ hội cực kỳ tốt để thương nhân thổ hào kết thân cùng giới văn nghệ sĩ, từng nhóm người túm năm tụm ba mặc sức ẩn náu trong xó xỉnh âm u, thủ thỉ bàn bạc những mối làm ăn không thể tiết lộ với người ngoài.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà chọn một góc không người, bình yên cận kề nói chuyện phiếm.

Ngài Lăng chẳng hề khách sáo quơ một đống đồ ăn, đều là dimsum xứ Cảng mới ra lò.
Lăng Hà ăn xíu mại, há cảo tôm hay bánh bao sữa đều một lần một cái, há miệng nhét hết vào.

Nghiêm Tiểu Đao nhìn mà buồn cười, cả hội trường nam thanh nữ tú chẳng ai ăn uống như Lăng Hà, “Người ta đều dè dặt, hé miệng nhai kỹ nuốt chậm, tôi thì chỉ lo cậu nghẹn!” Nghiêm Tiểu Đao bưng cốc nước hầu hạ vị đại thiếu gia này.
“Ít nói nhảm đi, kiểu gì tôi chẳng đẹp.” Da mặt Lăng Hà đã dày tới mức nhất định.
Nghiêm Tiểu Đao không nói gì, nhưng đành phải đồng ý với câu này, người xinh đẹp thì nói gì cũng đúng, ngài Lăng miệng đầy dầu mỡ vẫn đẹp hơn người khác!
Hắn nhìn đám người lá mặt lá trái kiếm cớ vòng vo nói nhảm đi về phía này từ bốn phương tám hướng, trong lòng khó chịu vì nhớ lại ký ức nào đó, âu yếm ôm lấy Lăng Hà, trưng cầu ý kiến, “Nếu cậu không muốn ngồi lại thì chúng ta về nhé?”
Lăng Hà lẫm liệt cười, “Về bây giờ là vì Giản Minh Tước, Du Hạo Đông và Lương Hữu Huy tới cả rồi sao?”
Không sai, đám người quen kia đều đã tới.
Nghiêm Tiểu Đao thử phân biệt cảm xúc thật của Lăng Hà, “Không cần để ý tới người khác, nếu cậu không muốn gặp lũ yêu ma quỷ quái kia thì tôi đưa cậu về, tôi không muốn làm cậu khó chịu.”
Hình ảnh hai người ghé sát vào nhau, ánh mắt giao hòa quả thực rất tâm đầu ý hợp, thắm thiết nồng nàn.

Nghiêm Tiểu Đao chẳng ngần ngại vòng tay ôm lấy Lăng Hà, cả thế giới đều đã tin rằng hai người là một cặp, mặc cho sự thật là giữa hai người chẳng có gì cả, mà dường như lại có tất cả…
Hai người ở nhà chưa từng thân mật như vậy, bởi vì cảm thấy không cần thiết.

Nghiêm Tiểu Đao tựa hồ nảy sinh một thứ tâm lý phản nghịch, càng ở trước mắt nhiều người, hắn càng không nhịn nổi, chỉ muốn ôm chặt Lăng Hà vào lòng, chính là để cho mọi người nhìn thấy, chẳng rõ điều này xuất phát từ bản năng bảo vệ, hay từ ham muốn độc chiếm cực kỳ mãnh liệt đang dần hé lộ của hắn.

Giản Minh Tước đi ngang qua Triệu Khởi Phượng từ phía sau, khẽ hừ một tiếng, “Đặc biệt tổ chức tiệc mừng để câu Nghiêm Tiểu Đao mà còn vờ vịt, chị nghĩ em không nhận ra sao hả phu nhân?”
Triệu Khởi Phượng cao ngạo đáp lễ, “Liên quan gì tới hắn, tiệc mừng theo thông lệ của chúng ta thôi! Chị sao có thể bất chấp trước sau, phi lý hoang đường như chú được?”
Giản Minh Tước sờ mũi, cười nói, “Em nghĩ đêm nay chị vung tiền vô ích rồi, chị thấy con hồ ly mắt biếc đi cùng hắn không? Người ta kém chị hơn mười tuổi, mẹ kiếp lại còn là yêu tinh lai Tây! Em nói chị nghe cái này, đàn ông chơi đàn ông mới là thiên lôi địa hỏa, vừa ngon vừa thơm, phàm đã thử rồi thì không bỏ được, huống chi còn có tiểu mỹ nhân mỹ miều lạ miệng nhường kia!”
Triệu Khởi Phượng khinh bỉ nói, “Chị chả muốn gì hết, tìm Nghiêm tổng chỉ để làm ăn, chú cả nghĩ rồi.”
Du Hạo Đông vào dự tiệc chỉ liên tục uống rượu suông, chuyện trò đôi câu với Nghiêm Tiểu Đao, vừa khách sáo vừa nịnh nọt, không có dấu hiệu trở mặt.

Cha của gã dạo này chỉ một lòng một dạ lễ Phật, cứ tan tầm là trốn vào chùa miếu, nhà cũng chẳng về, điên cuồng vung tiền quyên góp vào chùa, bộ dạng khiếp sợ không chịu nổi, gã nhìn cũng ngứa mắt.
Hoang phí bao nhiêu tiền vào xây chùa bái phật, làm kho bạc dồi dào cho mấy con lừa ngu dốt thối tha, Du Hạo Đông hoàn toàn không hiểu tại sao cha gã chọn con đường này, cứ giữ tiền trong túi, chậm rãi mà tiêu chẳng tốt hơn sao?
Tình cảm giữa hai cha con Du công tử cũng không tệ lắm, cũng bởi gã là độc đinh, máu mủ của gia đình danh giá này chỉ có một mình gã, xích mích thế nào cũng vẫn là cha con ruột thịt.

Tình nghĩa vợ chồng của cha mẹ gã thực ra đã chẳng còn gì, hờ hững lạnh nhạt ai lo việc người nấy.

Đàn ông phàm đã phát tài thì chẳng thiếu nhân tình xếp hàng bên cạnh, thưởng thức chẳng kịp, làm gì có ai còn hứng thú về với mụ vợ già?
Có điều, rất nhiều người rảnh rỗi tám chuyện trong giới, nói tri châu Du đại nhân có bệnh tế nhị, mặt vàng thể hư, đổ mồ hôi trộm, bản lĩnh đàn ông không được ổn, có lòng nhưng không có lực hú hí với nhân tình, lên giường một phút đồng hồ đã ra luôn, bởi vậy mới bị châm chọc đặt biệt danh là “Du ba giây”!
Tất nhiên đây chỉ là chuyện cười Giản Minh Tước huyên thuyên giễu cợt sau lưng Du tri châu, chứ giáp mặt thì cũng a dua nịnh hót thiếu điều rớt cằm xuống đất, cả ở trước mặt Du Hạo Đông cũng không dám nói lung tung gì.
Nghiêm Tiểu Đao mở một chai vang đỏ, thoải mái uống rượu thật ra là phương pháp cực kỳ tốt để đỡ phải chuyện trò.
Lúc Nghiêm Tiểu Đao bị một ông sếp xách đi kề vai sát cánh kính rượu lẫn nhau, Giản Minh Tước nhanh trí nhích đến bên cạnh Lăng Hà, mời y một ly, “Ngài Lăng ạ, chuyện lần trước mạo phạm quá rồi, không biết xin ngài rộng lượng bỏ qua, về sau tôi và Nghiêm tổng… còn phải nhờ ngài đứng giữa hòa giải nhiều.”
Lăng Hà cười khẩy, “Giản tổng cất nhắc rồi, Giản tổng từ bụng mẹ chui ra đã khôn khéo linh hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền, tiếng dâm trải khắp Quảng Trường Đỏ, sao phải cần người khác lo lót cho mình? Tự ngài đảo quanh một vòng là được.”
“Ha ha ha, đúng là giọng điệu này, quá tuyệt vời!” Giản Minh Tước ngà ngà men say, lưu luyến khuôn mặt Lăng Hà, hồn nhiên bất giác gượng cười xấu hổ, “Nghiêm tổng chắc phải hàng bự dai sức lắm, không thì ngài Lăng độc mồm nhanh miệng đây sao có thể được săn sóc tới sung sướng lên mây, nhu mì ngoan ngoãn phục vụ một mình Nghiêm tổng nhỉ?”
Câu này rành rành là trêu đùa tục tĩu, Giản lão nhị không dám táy máy, chỉ dám ba hoa ngoài mồm.
Lăng Hà ý cười sâu thẳm, đôi mắt xanh biếc sáng rực dưới ánh đèn, thình lình ghé sát, sát tới Giản Minh Tước cũng phải giật mình.

Lăng Hà nói chuyện luôn tao nhã ngân nga, là chất giọng nam du dương cực kỳ êm tai, “Giản tổng này, hình như ngài hiểu lầm vài chuyện thì phải.

Sao ngài không ra hỏi ngài Nghiêm thử xem, liệu có phải chính ‘tôi’ mới hàng bự dai sức, kỹ thuật điêu luyện, có phải chính tôi mới khiến ngài ấy sung sướng lên mây, nên ngài ấy mới một lòng một dạ, như hình với bóng cùng tôi không nhỉ?”
“Hả?” Giản Minh Tước bị sửa lưng, không hiểu lắm, “Ha ha, sao có thể? … Nghiêm tổng mà như thế, rõ là chuyện cười.”
Lăng Hà vung một tay khoác lưng ghế sô pha, tay còn lại đặt trên đầu gối, thần thái không thể nhìn ra chút hèn mọn hay tàn phế nào, tư thế ngồi như gió mây gặp gỡ, ngoắc một ngón tay cũng khiến toàn trường điên đảo lộn nhào.

Y tươi cười nhìn họ Giản từ trên xuống dưới, “Sao, Giản tổng có hứng thử không? Nếu không ngại thì tôi và anh hẹn hôm nào chiến đấu một trận nhé.”
Giản Minh Tước sợ cứng cả người, sống lưng run rẩy.

Dù Lăng Hà đang ngồi nhưng vẫn thể hiện rõ ưu thế chiều cao cùng vai rộng, ánh mắt áp đảo nhìn xuống gã, từ ngọn tóc tới hàng mi đều mang khí thế xảo quyệt và hùng mạnh, Giản Minh Tước cảm giác mình sắp bị người này lột quần quật ngã tới nơi, khí thế này thật sự chẳng hề thua kém mụ cọp cái họ Triệu lúc lên giường.
Giản lão nhị không khỏi kẹp chặt cúc hoa, vội vàng chuồn mất.

Gã không có hứng thú bị người khác thông cửa sau.

Gã cũng không cho rằng Nghiêm Tiểu Đao thích bị người khác thông cửa sau, nhìn kiểu gì cũng không có vẻ là thế…
Nhân vật chính của bữa tiệc là Mạch Doãn Lương cuối cùng mới thoát khỏi đám người vây quanh để đi cắt bánh ngọt, rót champagne lên tháp ly, sau đó bưng champagne và bánh ra mời từng vị khách.

Cuối cùng anh ta mới tìm được cơ hội công khai tới gần Nghiêm Tiểu Đao.
Mạch Doãn Lương chưa xóa lớp trang điểm trên sân khấu, khuôn mặt đẹp trai chồng chất phấn nhũ vàng, mắt phải còn vẽ hoa văn tia chớp đầy khoa trương.

Lớp trang điểm dày cộp này vừa khéo che đậy làn da và nét mặt lo âu bệnh tật phía dưới, nhưng mỗi khi người này sánh vai xã giao cùng rất nhiều sếp lớn, ngẫu nhiên có thể nhận ra chút kinh hãi nhảy nhót trong ánh mắt, cùng với nỗi chán chường mệt nhọc khắc sâu vào hốc mắt, giống như chỉ muốn rút khỏi đám đông ngay lập tức, cuộn mình rúc vào một góc nhạt nhòa…
Nghiêm Tiểu Đao không thể nói rõ cảm nhận của mình về ngài Mạch là như thế nào.


Nói về nhân cách, danh dự đàn ông, hắn không đánh giá cao việc người này lựa chọn sống cuộc đời như vậy.
Hắn đoán được Mạch Doãn Lương bước chân vào giới này như thế nào, muốn được lợi thì phải trả giá thôi, tuổi còn trẻ đã nắm trong tay tiền tài và tiếng tăm lừng lẫy, nhưng thứ này cho không sao? MC “sếp sòng” của Vệ Thị được mời tới buổi tiệc này cũng là như thế.

Người nọ tên Lư Dịch Luân, cũng đi lên bằng con đường bán thân cao cấp.

Đối tượng mà họ lao tâm khổ trí cống hiến, hầu hạ, níu kéo không phải đội ngũ fan ngây thơ, mà là phu nhân của rất nhiều quan lại và hoàng thân quốc thích, hoặc chính bản thân quan lại và hoàng thân quốc thích.

Nghe nói Lư sếp sòng gian díu với hai mươi mấy bà vợ của quan chức cấp cao, đi lối “phu nhân”, mở công ty vơ vét của cải.
Mạch Doãn Lương mãi mãi giữ bộ dạng khách sáo cẩn trọng thái quá, lúc khom lưng cúi đầu mời rượu, đỉnh đầu suýt quẹt phải chóp mũi Nghiêm Tiểu Đao.
“Rất vinh hạnh được gặp lại ngài Nghiêm, cảm ơn ngài đến ủng hộ tôi hôm nay, tôi định…” Mạch Doãn Lương đắn đo nói, tâm tình chao đảo như chất lỏng trong suốt sóng sánh trong ly.
“Phải ủng hộ chứ, được ngài tặng vé thì chắc chắn sẽ đến mà, xin lỗi vì lúc đó tôi ra ngoài làm việc, ngài bận rộn như vậy còn phải đích thân đưa vé tới, từ nay không cần đi xa nữa!” Nghiêm Tiểu Đao sảng khoái đáp, rất thản nhiên chặn đứng ý đồ sau câu “tôi định” của ngài Mạch.
“?!” Lăng Hà bên cạnh nhìn chòng chọc Nghiêm Tiểu Đao.
Mạch Doãn Lương lại khách sáo vài câu ca ngợi Lâm Loan phong tình và Quảng Trường Đỏ xa hoa, anh ta miết tờ giấy ghi số phòng và tên khách sạn của mình trong túi, vẫn do dự chần chừ, lông mày chíu chặt vì lo âu.

Anh ta phát hiện, Nghiêm tổng tuy khách sáo nhưng luôn cẩn trọng bảo trì khoảng cách năm mét, giống như sợ dính phải thứ vi khuẩn nào đó trên người anh ta; mà ngài Lăng bên cạnh Nghiêm tổng, đôi mắt khôn khéo sáng quắc, từ đầu tới cuối phừng phừng phóng lửa đề phòng anh ta, thậm chí còn không thèm che giấu vẻ chán ghét lồ lộ.
Mạch Doãn Lương ướm thử, “Chẳng hay lúc nào tiện cho Nghiêm tổng, tôi có thể đến tìm ngài, trò chuyện một lát về… công việc diễn xuất tại Lâm Loan không?”
“À, tôi không phụ trách mảng này, không phải trong nghề, sợ không giúp được ngài.” Nghiêm Tiểu Đao uyển chuyển đáp.
Lăng Hà cười khẩy, “Nghiêm tổng à, ý của ngài Mạch là mời anh lén lút gặp gỡ trao đổi riêng, còn chuyện anh phụ trách mảng này mảng kia chẳng ảnh hưởng gì đến tiết mục ‘trao đổi’ này hết.”
Nghiêm Tiểu Đao sao có thể không hiểu những lời này, đánh mắt bảo Lăng Hà: Ngoan, đừng quấy.
Mạch Doãn Lương xấu hổ, khẽ giải thích, “Ngài Lăng đừng hiểu lầm, không có ý gì khác, chỉ định tán gẫu riêng tư vài chuyện thôi.”
Đôi mắt phượng của Lăng Hà bắn hào quang bốn phía, bóc trần da mặt bên dưới lớp trang điểm của Mạch Doãn Lương, không lúng túng, cũng không hạ giọng, “Anh định tán gẫu với Nghiêm tổng chuyện anh phóng đãng riêng tư cùng Giản tổng, hay chuyện anh mở cửa riêng tư chào đón Du sếp nhỏ? Tôi cũng rất muốn nghe.”
Mạch Doãn Lương biến sắc, giống như bị ai đó tát một cái ngay giữa đường, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Cũng may âm nhạc bốn phía rất ầm ĩ, tiếng người huyên náo, không ai phát hiện hai con yêu tinh xắn tay áo giao chiến bên này.
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, không ngần ngại nắm lấy tay Lăng Hà, vỗ về y: Sao thế, đừng vậy mà.
Đột nhiên hắn nảy sinh một thứ ảo giác hạnh phúc sung sướng, trong lòng ấm áp tới ngứa ngáy.

Thế này tức là, ngài Lăng lẻo mép độc miệng, mặt lạnh tâm lạnh đang ghen vì hắn sao?…
Nhưng thứ ‘ghen’ này không giống như ghen, mà tựa hồ Lăng Hà cực kỳ khinh bỉ và chán ghét thân phận của Mạch Doãn Lương, cứ nhìn thấy anh ta là không thể không phun nọc.

Nhưng Nghiêm Tiểu Đao nghĩ mãi không hiểu, nỗi căm giận mãnh liệt tới mức phải “xen ngang” này từ đâu mà đến?
Nghiêm Tiểu Đao dù gì cũng phải khách sáo giả dối để giữ mối làm ăn, còn Lăng Hà thừa gan trở mặt gay gắt đối chọi với bất luận kẻ nào, “Tam quan đã không hợp với bổn cung thì không nhân nhượng, thẳng tay nghiền nát lũ đê tiện diêm dúa các ngươi!” Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ yêu thích ngài Lăng thẳng thắn và táo bạo như vậy, thật sự yêu thích…
Có một vị thoạt nhìn là quản lý “Giản Ước Danh Lưu” tới mời Nghiêm tổng, nói chủ tịch Giản vừa tới, đã lâu không gặp Nghiêm tổng, mời Nghiêm tổng sang uống trà ôn chuyện.
Nhân lúc Nghiêm Tiểu Đao tạm rời chỗ, Mạch Doãn Lương nhanh tay lẹ mắt đứng dậy định theo sau, Lăng Hà nhanh hơn anh ta, giơ gậy ba-toong chặn chân Mạch Doãn Lương lại.
Mạch Doãn Lương đành phải chán nản buông tha, lại ngồi xuống, “Ngài Lăng hiểu lầm thật mà, tôi chỉ tìm Nghiêm tổng vì chút chuyện đứng đắn, tuyệt đối không có tâm tư khác.”
Lăng Hà mấp máy đôi môi mỏng, tiếp tục phun nọc, “Ồ? Ngài Mạch có chuyện đứng đắn sao? Tôi lại cứ tưởng, xe cộ nhà cửa tiền bạc trong túi ngài Mạch, chẳng có gì kiếm được nhờ chuyện đứng đắn, cuộc đời ngài còn có chuyện đứng đắn sao?!”
Mạch Doãn Lương đờ người, nói không ra lời, con mắt trang điểm hình tia sét vô tình hoen ướt trước những lời cay nghiệt của Lăng Hà, cảm giác nhục nhã ùa lên mặt.

Đọ mồm mép, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ, không cách nào chống đỡ, mà vốn cũng chẳng có mấy người là đối thủ của Lăng Hà.
Lăng Hà lạnh lùng phun một câu đe đọa, “Ngài Mạch này, Nghiêm tổng là người ngay thẳng chính trực, thu hồi tay chân và tâm tư đi, tránh xa anh ta một chút.”
Đến ta còn không nỡ chạm vào, ngươi dám không? Ngươi xứng không?
Lăng Hà chăm chú nhìn Mạch Doãn Lương, chỉ muốn tự tay xé xác lũ người này.