Ngược Hóa Đau Thương

Chương 17: Mỏ hỗn mang tên Chu Hạo Thiên



Sau khi ăn cháo và uống thuốc xong thì cô cũng nằm xuống giường ngủ .Lát sau khi Hạo Thiên đi vào thì thấy cô đã ngủ rồi,anh nhìn cô một cái rồi cũng đi lại ghế sofa ngồi xuống .

Tầm 2 giờ chiều thì Ý Lan mới thức dậy ,cô đưa mắt nhìn thì thấy anh đang ngồi ở ghế sofa làm việc ..

" Xin lỗi vì đã chiếm phòng của anh ,em về trước đây . "

Nói xong thì cô liền tốc chăn lên rồi bước xuống giường, nhưng mà lúc này cô lại thấy mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và bên dưới thì không có mặc quần,hai má của cô cũng đã ửng hồng lên rồi.

" Cô cứ ở lại đây đi ,lát nữa sẽ có quần áo .."

" Nhưng mà "

" Bộ cô định đi ra ngoài với cái bộ dạng này à .."

" Anh là người thay quần áo cho em sao ."

" Chứ cô nghĩ là thằng nào.."

Mặc dù anh biết lần đầu tiên của Ý Lan là dành cho mình, nhưng mà anh vẫn muốn đâm chọt và nói những câu từ khó nghe như thế .

Sau đó thì Ý Lan cũng lên giường nằm xuống,nằm không cũng chán cho nên cô liền lấy sách ở đầu giường mà đọc .Mấy năm qua cô không có đi học nữa cho nên đối với cô việc học nó có chút xa lạ ..

Ngồi ở trong phòng đợi suốt mấy tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng có quần áo ,Ý Lan đi vào trong nhà tắm thay quần áo rồi rửa mặt cho nó thoáng mát .Cô cảm thấy trán cũng đỡ nóng lắm rồi , hình như cũng sắp hết bệnh .

" Ý Lan từ đây trở về sau cô cứ ở lại đây đi .."

" Nhưng mà .."

" Cô có muốn trả nợ nhanh không"



" Muốn "

" Vậy thì ở lại đây sẵn tiện mà phục vụ cho tôi luôn .."

" Được,em hiểu rồi "

Không khí ở trong phòng có chút ngột ngạt cho nên cô liền đi xuống dưới lầu . Nhưng khi vừa bước xuống thì đã gặp An Tuyết Giao,cô gái này không có thích cô cho nên cũng không tránh được việc cãi nhau .Cái này đúng là tránh vỏ dưa mà còn gặp vỏ dừa mà .

" Ý Lan cháu khỏe rồi sao .."

" Dạ cháu khỏe rồi bác "

" Ừm , được vậy thì tốt "

" Lúc nãy bác thấy cậu chủ lo cho cháu lắm đấy ,khi mà biết cháu bị bệnh thì liền lật đật chạy lên lầu mà không thèm ăn cơm luôn ,đã vậy còn ngồi ở bên giường đợi cháu thức dậy nữa đó .."

" Chắc là cậu chủ vẫn còn tình cảm với cháu đấy. ."

" Không đâu bác ,anh ấy rất hận cháu .."

" Đã 6 năm trôi qua rồi,chắc cậu ấy sẽ không hận thù nữa đâu .."

Bất giác cô cũng chỉ biết im lặng mà thôi, sau đó thì cô cũng đi vào trong bếp nấu vài món cho Hạo Thiên .Dù sao thì anh ấy cũng không bỏ mặc cô khi cô đang bị bệnh .

Hơn 30 phút thì cũng đã xong ,cô đặt mấy dĩa thức ăn vào mâm rồi sau đó thì đem lên phòng cho anh .

" Hạo Thiên anh ăn cơm đi ,chắc anh đã đói rồi"

" Cô chưa hết bệnh mà đã nóng lòng muốn trả nợ rồi sao .."

" Cô muốn nhanh rời khỏi đây có đúng không"



" Em chỉ đang lo cho sức khỏe của anh mà thôi,anh mau ăn đi ,thức ăn vẫn còn nóng .."

" Chỉ khi nào anh chán em thì em mới đi .."

Ý Lan đặt mâm thức ăn xuống bàn rồi cẩn thận mút cơm ra chén cho anh , những món cô nấu toàn là những món mà anh thích ăn mà thôi ..

" Em ra ngoài trước ' '''

Ý Lan sau đó cũng rời khỏi phòng,Hạo Thiên nhìn thức ăn trên bàn có chút bắt mắt thì anh cũng cầm đũa lên thưởng thức , phải nói là thức ăn của Ý Lan nấu rất ngon ..

Từ sáng giờ anh cũng chưa ăn gì, xem như là cô ấy có tâm đi bởi vì anh đã chăm sóc cô cả buổi sáng .Cái này người ta nói là phải có qua có lại .

Hạo Thiên ăn sạch bách luôn bởi vì anh quá là đói bụng mà ,ăn xong thì anh cũng tự mình đem xuống dưới dọn dẹp . Buổi tối nay anh có buổi tiệc ở nhà họ Tăng nữa , lần trước đã hứa với Đình Đình là anh sẽ đến cho nên cũng không thể thất hứa được .

Sinh nhật của Tăng Đạo năm nào cũng mời anh và dĩ nhiên là anh phải đi rồi,bởi vì Tăng Đạo là bạn thân của ba anh cho nên cũng phải nể mặt người ta một chút thì mới được ...

Lúc mà anh chuẩn bị đi lên lầu thì nghe có mấy người bàn tán chuyện của anh và Ý Lan,anh ghét nhất là đám người làm trong nhà không làm việc mà lo tám chuyện. .

"' Mấy người rảnh quá không có gì làm có đúng không"

" Cậu ..cậu chủ..xin lỗi cậu .."

" Sau này cẩn thận cái miệng của mình một chút "

" Dạ ..dạ tôi biết rồi "

An Tuyết Giao bị Hạo Thiên la một trận thì hồn vía cũng đã lên mây luôn rồi, không ngờ lại bị mắng thậm tệ như thế .Đúng là xui xẻo thật mà,mọi chuyện cũng do Ý Lan mà ra .Tại sao bao nhiêu năm qua mà cậu chủ vẫn cứ để ý đến nó chứ ,đã vậy bây giờ còn ở chung phòng nữa.

Càng nghĩ tới thì lại càng tức giận hơn ,cô đã ở đây biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thể lấy lòng được cậu chủ .Tôn Ý Lan trở về một cái là cậu chủ lại siêu lòng,đêm qua cô còn nghe thấy âm thanh rên rỉ ở phòng của cậu chủ nữa chứ ,từ tối cho đến gần rạng sáng luôn ,đã vậy trên cổ của Ý Lan đã có dấu hôn nữa chứ ,vậy là hai người họ đã ở bên nhau rồi sau , nhưng mà có những lúc cô thấy hai người rất là hờ hững với nhau không giống như là một cặp đôi đang yêu nhau ,cốt cuộc thì có chuyện gì đang xảy ra thế này .