Ngược Nam Chính

Chương 25: Chương 25:



Kỳ nghỉ đông lần này Đỗ Lam không tới nhà bà nội.
 
Cô ở lại nhà mình.
 
Hai người vẫn hẹn hò ở công viên kia.
 
Bởi vì cơm trưa và cơm chiều Đỗ Lam đều phải ăn ở nhà, cho nên hai người chỉ có thể hẹn hò một lát vào buổi tối.
 
Trần Hiểu Huy ngồi xe một tiếng đến đây, lại ngồi xe một tiếng về nhà chỉ vì ở chung với cô hai tiếng.
 
Lúc Đỗ Lam tới công viên, Trần Hiểu Huy đã đứng chờ ở đó, cậu đứng từ xa nhìn cô, vẫy tay chào cô.
 
Đỗ Lam bước nhanh tới, ôm lấy cậu, “Tới lúc nào thế?”
 
Trần Hiểu Huy nhẹ ôm lại cô, cười đáp: “Vừa đến.”
 
Đỗ Lam buông cậu ra, nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Lần nào cậu cũng nói thế. Mỗi khi tớ đến đều thấy cậu ở đây rồi.”
 
Trần Hiểu Huy không phản bác, cậu kéo khóa áo lông vũ, từ trong ngực lấy ra một cái túi nilon đưa cho cô, dịu dàng nói: “Vẫn còn nóng, nhân lúc còn nóng cậu ăn đi!”
 
Đỗ Lam mở túi nilon ra, bên trong còn được gói bằng cái túi giấy, sờ lên vẫn ấm áp. Mở ra thì thấy bên trong là năm cái bánh bí đỏ tròn tròn.
 
“Cậu làm?”
 
“Đúng vậy!”
 
Đỗ Lam lấy một cái bánh cho vào miệng, ngọt ngào mềm mại, không ngấy tí nào, đến người không thích ăn ngọt là cô cũng cảm thấy rất ngon.
 
Đỗ Lam kéo cậu ngồi xuống cái ghế dài, lại lấy ra một cái bánh bí đỏ đưa lên miệng cậu, “Nào, cậu cũng ăn đi, tớ ăn không hết.”
 
Trần Hiểu Huy làm mười cái, để lại cho Diệp Mạn năm cái, còn lại đều mang đến đây. Cậu há miệng nếm thử, hương vị giống hệt lúc nhỏ.
 
Vào đông, ánh mặt trời không gay gắt, chiếu lên người rất ấm áp. Hai người chia nhau ăn xong, Đỗ Lam vuốt v e cái bụng no căng, tựa đầu vào vai cậu, lười biếng phơi nắng.
 
“Khi nhỏ ở nhà ông bà nội, mỗi năm đến mùa đông, hoa trong sân đều chết hết thì bà nội sẽ dùng cánh hoa mà mùa thu tích được để làm điểm tâm cho tớ ăn, hương vị của nó cũng như thế này, ngọt ngào mềm mại, không hề chán ngấy.”
 
“Trong sân nhà ông bà còn có một cái bàn đu dây, dùng gỗ làm, tuổi của nó cũng nhiều lắm rồi. Đó là bàn đu dây ông nội làm tặng bà nội khi trẻ, tớ thường xuyên ngồi trên đó đọc sách.”
 
Cô quay đầu nhìn cậu: “Sau này có cơ hội thì tớ sẽ dẫn cậu đi gặp bà nội của tớ.”
 
Cậu cười nói: “Được!”
 

Có lẽ là giờ phút này ánh mặt trời ấm áp làm người ta thả lỏng, hoặc có lẽ do hô hấp nhẹ nhàng trên vai làm người bình tâm, một lát sau, Trần Hiểu Huy mở miệng nói: “Loại bánh bí đỏ này tớ từng ăn lúc còn nhỏ, là anh Dương Thanh làm cho chúng tớ ăn. Tuy chỉ thấy anh ấy làm một lần, nhưng cách làm rất đơn giản, tớ vừa học đã biết.”
 
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động kể chuyện quá khứ trong khoảng thời gian này. Đỗ Lam ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Sau đó thì sao?”
 
“Từ 5 năm trước anh Dương Thanh rời đi, tớ chưa từng gặp anh ấy lần nữa….Tuy rằng chị Diệp Mạn không nói, nhưng tớ biết anh ấy đã ra đi mãi mãi rồi.”
 
Đỗ Lam đặt tay lên tay phải của cậu, lẳng lặng, không nói chuyện.
 
“Trên cổ của chị Diệp Mạn có đeo một cái bình ước nguyện, bên trong đựng đất, mỗi lần bực bội thì chị ấy luôn vuốt v e bình ước nguyện theo bản năng. Tớ biết, cái bình ước nguyện đựng đất ấy nhất định có liên quan đến anh Dương Thanh.”
 
“Cậu chưa bao giờ mở miệng hỏi ư?”
 
“…….Tớ nghĩ, ở trong lòng chị ấy, anh Dương Thanh chưa từng rời đi….”
 
Đỗ Lam nhìn thần sắc hoài niệm của cậu, khẽ ‘ừ’, lại dựa đầu vào vai cậu lần nữa.
 
Ánh mặt trời dần chiếu lên đầu hai người, Đỗ Lam giơ tay che mắt, nói: “Cậu định ghi danh đại học nào?”
 
Trần Hiểu Huy giơ tay che nắng giúp cô, “Không muốn cách chị ấy quá xa nên sẽ chọn trường đại học tốt nhất trong tỉnh, cậu thì sao?”
 
“Tớ cũng thế, đến lúc đó chúng ta còn có thể ở bên nhau nha.”
 
Trần Hiểu Huy cười khẽ, “Ừ!”
 
Đỗ Lam lại hỏi, “Sau khi tốt nghiệp thì cậu muốn làm nghề gì?”
 
Trần Hiểu Huy ngẫm nghĩ: “Chỉ cần để người nhà sống vô ưu vô lo thì làm gì cũng được. Cậu thì sao?”
 
“Tớ muốn nỗ lực kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền để tương lai thích làm cái gì thì làm cái đó, tự mình khống chế vận mệnh của mình.” Cô dừng một chút, “Cậu sẽ cảm thấy tớ không thực tế chứ?”
 
Trần Hiểu Huy cúi đầu nhìn cô, cười cười: “Sẽ không, như vậy rất tốt, tương lai cậu nhất định sẽ làm được.”
 
Đỗ Lam cười, “Cậu cũng thế!”
 
Ánh nắng lười biếng chiếu lên vai hai người, thời gian lặng lẽ trốn đi như lưu sa. Bên cạnh ghế dài có hai con chó lang thang, ăn xong bánh mì Trần Hiểu Huy đặt trên mặt đất thì mệt mỏi nằm nghỉ chốc lát, cùng phơi nắng với hai người.
 
Cách thời gian tạm biệt chỉ có nửa tiếng, hai người không còn nói chuyện nữa mà lẳng lặng dựa sát vào nhau, mang theo khát khao và mong chờ với tương lai, hưởng thụ sự an bình sau buổi trưa của mùa đông.
 
*** 
 
Ăn Tết.
 
Cả nhà Đỗ Lam về quê ông bà ăn Tết, Trần Hiểu Huy cũng theo Diệp Mạn về quê ăn Tết.
 

Buổi chiều mùng Năm, Đỗ Lam gọi điện thoại cho Trần Hiểu Huy.
 
“Đỗ Lam!” Giọng của Trần Hiểu Huy từ một nơi rộng rãi trống trải truyền đến, còn có tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ.
 
“Cậu đang ở đâu thế?”
 
“Tớ đang ở Công viên Đầm Lầy, cậu có thể tới đây không?”
 
Đỗ Lam nhìn đống hành lý lấy về từ nhà bà nội mà mình đang dọn, nhẹ đáp: “Được, nhưng phải chờ một lát.”
 
“Không sao hết, tớ chờ cậu.”
 
Đỗ Lam cong môi, “Ừm!”
 
Đỗ Lam ra ngoài phòng khách, cầm hai gói nhiều kẹo nhất từ trong tủ lạnh nhét vào túi, tỏ vẻ tùy ý nói: “Con đi công viên họp lớp đây.”
 
Trình Ngọc Lan đang chăm chú sắp xếp hành lý lấy từ nhà Tần Tương Hàn về, nghe con gái nói xong thì lập tức ngẩng đầu nhìn.
 
Trong nháy mắt đó, Đỗ Lam chột dạ.
 
Cuối cùng, Trình Ngọc Lan bình tĩnh nói, “Đi đi! Đừng về quá muộn.”
 
“Vâng!” Đỗ Lam như sợ mẹ đổi ý nên nhanh chóng ra khỏi cửa, chỉ để lại Trình Ngọc Lan đứng trong phòng khách, nhìn cánh cửa với vẻ mặt phức tạp.
 
Công viên Đầm Lầy cách nhà cô không xa, đi ba trạm xe bus là tới.
 
Cô tới nơi, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Hiểu Huy thì nghe thấy tiếng cười “Ha ha ha ha” của bọn nhỏ truyền tới, tiếp đó, cô nhìn thấy Trần Hiểu Huy.
 
Cậu đang chơi trò  ‘diều hâu bắt gà con’ với các em nhỏ ở viện phúc lợi.
 
Tiểu Minh là diều hâu, Trần Hiểu Huy là gà mái, phía sau lưng cậu là các em nhỏ từ lớn đến bé, xếp thành một hàng dài. Cậu đang dang tay tận lực che chở một đám ‘gà con’ sau lưng, Tiểu Minh tóm nửa ngày vẫn không bắt được con nào.
 
Cô tươi cười bước tới.
 
Tiểu Minh phát hiện ra cô đầu tiên, cậu nhóc chỉ phía sau Trần Hiểu Huy, hô to: “Nhìn kìa, chị Đỗ Lam tới.”
 
Trần Hiểu huy lập tức quay đầu, thấy cô, tiếp đó là nở nụ cười xán lạn, đôi mắt trong trẻo lấp lánh trong bóng đêm.
 
Tiểu Minh nhân cơ hội bắt ‘gà con’ Tiểu Nam sau lưng cậu, hưng phấn kêu to: “Bắt được rồi, em bắt được rồi.”
 
Tiểu Nam tức giận vỗ đầu cậu nhóc: “Chơi bẩn.”
 

Tiểu Minh lớn tiếng phản bác: “Cái này gọi là dùng mưu trí để thắng, đúng không chị Đỗ Lam?”
 
Đỗ Lam nhướng mày, “Em không biết lời con gái nói vĩnh viễn là đúng sao?”
 
Tiểu Nam liếc mắt nhìn cậu bạn, cậu chu miệng: “Chị Đỗ Lam bất công.”
 
Đỗ Lam móc túi kẹo trong túi ra, “Đây! Năm mới vui vẻ, em chia cho các em nhỏ một phần đi.”
 
Tiểu Minh vui vẻ nhận lấy, “Cảm ơn chị Đỗ Lam.”
 
Bọn nhỏ xúm xụm lại để chia kẹo, Trần Hiểu Huy đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn cô.
 
Tuy rằng mỗi ngày đều gọi điện thoại nhưng ngắn ngủi sáu ngày không gặp, cô cứ ngỡ thời gian qua lâu lắm rồi.
 
Cô bước tới, nhẹ nhàng nói: “Năm mới vui vẻ!” Tuy đã nói qua điện thoại, nhưng cô vẫn muốn lặp lại lần nữa, hy vọng một năm mới đến, cậu ấy có thể sống vui vẻ và hạnh phúc!
 
Trần Hiểu Huy nắm tay cô, “Năm mới vui vẻ!” Hy vọng cậu vĩnh viễn sống thoải mái và tràn ngập niềm vui!
 
Bọn nhỏ chia kẹo xong, lại vây quanh hai người, kéo quần áo hai người đi chơi.
 
Đỗ  Lam khom người bế một cô bé khoảng 3 tuổi lên, cô bé có tóc mái bằng, buộc đuôi ngựa, gương mặt tròn tròn, hai bên má phình ra vì ngậm kẹo, cô bé ngồi yên lặng trong lòng cô.
 
Cô bé khua tay làm kí hiệu, Trần Hiểu Huy phiên dịch giúp, “Em ấy nói ‘cảm ơn chị’!”
 
Đỗ Lam hôn lên mặt cô bé một cái, “Không cần cảm ơn!”
 
Đôi mắt to tròn của cô bé vui vẻ híp lại.
 
Trần Hiểu Huy biết cô không thể ra ngoài lâu, nên cậu bảo cô chơi với bọn trẻ trước, sau đó lặng lẽ đi nơi xa.
 
Một lát sau, trên bầu trời bỗng xuất hiện pháo hoa mười màu, hình tròn, hình trái tim, hình quạt, hết đợt này đến đợt khác, tranh nhau nở rộ.
 
Bọn nhỏ hưng phấn nhảy cẫng lên, hò hét chói tai.
 
Cô bé trong lòng cô cũng ngửa đầu lên nhìn, Đỗ Lam cũng ngửa đầu nhìn, cô biết, nhất định là Trần Hiểu Huy, cậu ấy muốn cho cô và bọn nhỏ một năm mới đặc biệt.
 
Sau đó, cô nhìn thấy-----
 
Cậu từ pháo hoa, từng bước từng bước tiến về phía cô.
 
Pháo hoa lộng lẫy chiếu lên gương mặt tinh xảo của thiếu niên, giờ phút này, cặp mắt trong trẻo kia còn lóa mắt hơn tia sáng của pháo hoa sau lưng cậu.
 
Cô thả cô bé trong lòng xuống, cũng đi về phía cậu.
 
Đến gần nhau, cô ngửa đầu nhìn cậu, cười.
 
Cậu kéo tay cô, dịu dàng nói: “Đỗ Lam, cảm ơn cậu! Còn có……tớ thích cậu!”
 
Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm ý của mình, cảm xúc của Đỗ Lam phập phồng, nhưng cuối cùng cô chỉ gật đầu, “Tớ biết.”
 
Trần Hiểu Huy cũng cười, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó ôm chặt lấy cô.

 
Bọn nhỏ phía sau lập tức che mắt, rồi lại hé ngón trỏ ra, vui cười nhìn lén.
 
*** 
 
Khai giảng!
 
Sau khi vào học kỳ II của năm lớp 11, tại ngôi trường trung học phổ thông trọng điểm của Sở, việc học càng thêm căng thẳng hơn học kỳ I, cho dù là học sinh trước đây ham chơi thì cũng căng thẳng dưới bầu không khí này. Không ngừng lại các loại đề thi thử, bình quân trong lớp một tuần sẽ có buổi kiểm tra nhỏ một lần.
 
Sinh hoạt vườn trường luôn không thiếu dưa, ví dụ như “Hình như nữ sinh xinh đẹp lớp bên cạnh phá thai”, “Nam sinh nào đó lại đánh nhau vì hotgirl”, “Nữ sinh nào đấy có thân hình y như cái xe bus”, “Nam sinh nọ lôi thôi lếch thếch còn đi giày vải được làm thủ công ở nông thôn”,….trong việc học nặng nề, mọi người nhiệt tình thảo luận đề tài mới, về phần dưa ở học kỳ I thì có vẻ đã phai nhạt rồi.
 
Cuộc sống lại quay về như trước kia.
 
Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy an tĩnh ngồi trong một góc làm việc riêng của mình, thỉnh thoảng Lưu Lỗi chạy tới vui cười đùa giỡn một lất. Mà Lý Tình, mỗi lần nhìn thấy hai người thì đều cúi đầu tránh đi.
 
Lại là một tiết hoạt động tự do, Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam nhỏ giọng nói chuyện, Lý Tình nhìn hai người từ xa, muốn tiến lên nhưng chân lại nặng tựa ngàn cân.
 
Tiến lên thì mình nên nói cái gì? Nói những lời đồn đó đều bắt nguồn từ mình? Những câu nói ác độc đó đều là công lao của mình?
 
Bạn tốt của cô ta là Lưu Văn Văn bước tới giữ chặt cô ta lại, “Cậu còn nhìn chằm chằm bọn họ làm gì?”
 
Lý Tình lắc đầu, “Không….không có gì.”
 
“Tớ biết trước kia cậu thích cậu ta, nhưng cậu ta từng trải qua chuyện ghê tởm như thế, nói không chừng tâm trí đã sớm bi3n thái vặn vẹo rồi. Tốt nhất là cậu nên duy trì khoảng cách với hai người đó thì hơn!”
 
“Không phải, không phải, những chuyện đó đều là bịa đặt.”
 
“Sao cậu biết đó là bịa đặt? Lúc trước lan truyền mạnh mẽ lắm, chắc chắn không thể là tin đồn vô căn cứ được.”
 
Lý Tình lắc mạnh đầu, lúng ta lúng túng không thể nói nên lời. Nói ra đi! Nói ra đi! Biết đâu nói ra thì mày lại được giải thoát!
 
“Những chuyện đó đều là tớ…..”
 
“Này, Lý Tình! Hia cậu còn đứng ở đây làm gì? Giáo viên Tiếng Anh bảo cậu mang bài tập thu của các bạn lên nộp kìa!”
 
Lưu Văn Văn vỗ bả vai cô ta, “Mau đi đi!”
 
Nửa câu dư lại bị kẹt trong cổ  họng, ngoài bản thân cô ta, không ai nghe thấy.
 
Có lẽ, hiện tại là cơ hội duy nhất để mình nói ra.
 
Có lẽ, tương lai mình sẽ vĩnh viễn không thể nói ra được nữa.
 
Hoặc có lẽ, vào một ngày nào đó trong tương lai, mình có dũng khí đứng ra để biện giải.
 
Có lẽ…..
 
Cũng chỉ là có lẽ.