Ngược Nam Chính

Chương 45



Trước đó, vì mắt cô chỉ hoạt động từ bụng anh trở lên, mà anh chỉ đứng yên tại chỗ nên không nhìn ra điều gì bất thường, mãi đến khi hai người di chuyển, cô mới nhớ ra chân phải của anh tàn tật….

Cô luôn quên mất điểm này!

Vừa khéo cô đi bên phải anh, hơi cúi đầu là thấy ngay chân phải của anh. Chân phải của anh nhỏ hơn chân trái một chút, có lẽ bởi vì không đủ máu nên toàn bộ bàn chân phiếm xanh trắng. Hình như anh không thể tự do khống chế nó nên lúc đi đường, nó chỉ có thể máy móc chạm mặt đất, không thể dùng sức, không thể uốn lượn.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đùi phải của anh mềm hơn đùi trái. Trên chân trái có tỉ lệ cơ bắp cân xứng, cơ bên đùi phải lại rời rạc, có nhiều mỡ hơn.

Trần Hiểu Huy cảm nhận được cái nhìn của cô, nhưng cũng không có động tác gì khác. Khi cô ngập ngừng muốn nói lại thôi thì anh mở miệng trước, vẻ mặt bình tĩnh: “Khi còn nhỏ anh rất thích bơi lội, lúc đó trong đám bạn ở viện phúc lợi, anh luôn là người bơi về đích sớm nhất.”

Đỗ Lam cũng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, trả lời: “Ồ? Vậy tí nữa hai ta so thử một lần nhé.”

“Ừ.”

Tới mép bể bơi, hai người làm ướt người qua rồi mới xuống bể.

Đỗ Lam đề nghị, “Chúng ta thi xem ai đến bờ bên kia trước, ai đến sau phải đồng ý với người đến trước một chuyện, em đếm ba tiếng là bắt đầu nhé.”

Trần Hiểu Huy phối hợp chuẩn bị sẵn sàng.

“1, 2…..3!”

Hai người nhanh chóng bơi đến bờ đối diện. Trần Hiểu Huy vừa vơi vừa chú ý đến Đỗ Lam bơi bên cạnh, vẫn duy trì tốc độ ngang cô.

Hai người gần như đến đích cùng lúc, nhưng Đỗ Lam đến trước anh 2 giây.

Đỗ Lam vịn vào mép bể bơi, nhìn anh: “Đúng là bơi không tồi!” Vừa rồi cô chú ý tới bộ dáng thành thạo của anh.

Trần Hiểu Huy cười cười, lúm đồng tiền ở má ẩn ẩn xuất hiện. Bởi vì anh không thể đi nhanh trên mặt đất nên ở thế giới dưới nước, anh là tự do, hai chân không còn trói buộc, anh có thể tự do tự tại bơi đến nơi mình muốn. Anh cũng không muốn nói nhiều về việc này, chỉ bình thản hỏi: “Em muốn anh đồng ý với em chuyện gì?”

Đỗ Lam ngửa đầu lau nước trên mặt, sợi tóc rũ xuống hai bên má đều dính lên mặt, làm cho gương mặt vốn không lớn nay càng thêm nhỏ xinh, làn da trắng mịn trơn bóng y như mới tắm xong, “Tạm thời em chưa nghĩ ra, tương lai thực hiện sau. Anh phải nhớ kỹ anh nợ em một việc đó!”

Hầu kết của Trần Hiểu Huy chuyển động, “Ừ.”

Đỗ Lam nhìn dáng vẻ trịnh trọng của anh, cười giảo hoạt, vốc nước hắt sang. Trần Hiểu Huy bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắt ướt mặt. Anh kinh ngạc nhìn cô, tiếp đó, cũng hắt nước sang, hai người bắt đầu chơi đùa trong bể bơi.

Anh tới em đi, không biết từ khi nào mà hai tay của Trần Hiểu Huy đã đặt ở eo Đỗ Lam, tay của Đỗ Lam cũng ôm lấy cổ anh. Khi hai người nhận ra thì thân thể đã kề sát, hô hấp ấm áp phả vào mặt đối phương, không khí xung quanh lập tức trở nên khô nóng.

Đôi môi mềm ấm của hai người bất giác tới gần, tới gần….

Đột nhiên, tiếng tuýt còi làm hai người bừng tỉnh!

Cách đó không xa, huấn luyện viên thổi còi răn dạy vì học viên thực hiện sai động tác, hai mắt lia từng người, dường như đang nghiêm túc kiểm tra.

May mắn bể bơi bên này đủ lớn, người khá ít nên không ai cố tình chú ý hai người.

Đỗ Lam lên bờ, mở miệng nói: “Em đi thay quần áo trước.”

Trần Hiểu Huy không nhìn cô, chỉ nhỏ giọng đáp: “Được.”

Đỗ Lam đi được một lát, Trần Hiểu Huy mới lên bể.

Hồ bơi nằm gần khu phố, bên cạnh có mấy trung tâm mua sắm và ăn uống. Hai người không đi lấy xe mà trực tiếp đi bộ tìm một nhà hàng gần đây để dùng bữa.

Giữa trưa đúng là thời điểm náo nhiệt nhất, vừa từ bể bơi mát lạnh lên đã nhanh chóng đổ mồ hôi vì nóng. Cuối cùng, hai người tìm một nhà hàng cơm Tây ở gần đây để xử lý bữa trưa.

Máy lạnh ở trong nhà hàng khá đủ nên thân thể nhanh chóng hạ nhiệt, sau khi gọi món, Đỗ Lam nhìn Trần Hiểu Huy an tĩnh đối diện, mở miệng: “Buổi chiều anh có kế hoạch gì không?”

Mỗi ngày của anh ngoài điêu khắc thì vẫn là điêu khắc. Nhưng hôm nay anh không muốn sớm quay về phòng làm việc quạnh quẽ kia nên anh trả lời gần như không hề do dự: “Không có, em thì sao?”

“Không có! Vậy anh muốn làm gì?”

Trần Hiểu Huy nhìn cô, lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện, anh không nói gì.

Chỉ muốn ở bên cạnh em!

Muốn ở cùng anh!

Giờ phút này, cả hai đều đọc hiểu ánh mắt của đối phương, hai người nhìn nhau cười cười.

Ăn cơm xong, Đỗ Lam trực tiếp lái xe về nhà thuê. Hia người mở điều hòa, rúc trên sô pha xem phim. Trên bàn đặt một đĩa salad hoa quả do Trần Hiểu Huy làm và một ít đồ ăn vặt.

Đỗ Lam chọn một bộ phim điện ảnh tình cảm của Mỹ, trong phim luôn có vài cảnh thân mật, mỗi khi đến cảnh đó thì hai người đều ăn ý trầm mặc.

Đánh vỡ sự trầm mặc chính là chuông điện thoại của Đỗ Lam. Vừa khéo điện thoại nằm gần Trần Hiểu Huy nên anh thuận tay cầm lên đưa cho cô. Anh nhìn cái móc chìa khóa làm bằng sợi len được treo trên di động, đồng thời không thể tránh khỏi việc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, là Peter.

Đỗ Lam cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, Trần Hiểu Huy ngồi trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm đôi nam nữ thâm tình trên màn hình, nhưng không biết suy nghĩ lại bay đi đâu.

Trong phòng ngủ truyền đến loáng thoáng tiếng Đỗ Lam tranh luận, toàn bộ quá trình cô đều dùng tiếng Anh, Trần Hiểu Huy nghe câu được câu không.

“Anh đừng nói nữa, tôi đã quyết định rồi.”

“Điều anh nói tôi đều biết, cảm ơn vì đã coi tôi là bạn và suy nghĩ cho tôi, nhưng mà tôi đã ra quyết định rồi.”

“Không phải vì ai cả, đây là chuyện của tôi.”

……

Không đến 10 phút sau, Đỗ Lam quay về phòng khách, đỗ để điện thoại lên bàn, sắc mặt như thường: “Chiếu đến đâu rồi?”

Bản thân Trần Hiểu Huy cũng không chú ý đến cốt truyện, vì thế anh lại tua ngược một đoạn nhỏ, bắt đầu xem lần nữa.

Mà về cuộc điện thoại vừa rồi, Đỗ Lam không giải thích gì cả, Trần Hiểu Huy cũng không hỏi câu nào.

Thời gian còn lại, tuy hai người đều an tĩnh xem phim, nhưng thực tế lại không biết nó đang nói cái gì.

***

Ngày tháng cứ trôi qua trong sự bình thản, đề tài mẫn cảm, con người mẫn cảm đều ngậm miệng không nói chuyện, hai người đều ăn ý, đều cẩn thận bảo vệ cho cuộc sống bình yên khó có được này, bịt tai trộm chuông sống trong lâu đài của hai người.

Thời gian như lưu sa, vội vàng trôi qua, đảo mắt đã bắt đầu một tuần mới.

Buổi chiều thứ Năm, Diệp Mạn lái xe mang Đại Hoàng đến thăm anh. Lý Quốc Phong cũng đúng lúc đang ở phòng làm việc. Ông với Diệp Mạn chào hỏi qua, Đại Hoàng vừa xuống xe là nhào đến chỗ Trần Hiểu Huy ngay.

Trong thời gian này Trần Hiểu Huy từng về nhà một lần, lúc ấy Đại Hoàng cứ cắn ống quần của anh, không cho anh đi. Trải qua 5 năm ly biệt, nó ngày càng không có cảm giác an toàn.

Trần Hiểu Huy vuốt ve đầu nó, cười nói: “Ngoan, sau này tao sẽ thường về thăm mày!”

Diệp Mạn và Lý Quốc Phong cười cười, đứng ở một bên nhìn. Lý Quốc Phong đột nhiên mở miệng: “Thực ra nuôi nó ở đây cũng không tồi. Ở đây rộng rãi, chỉ có hai thầy trò chúng ta thì cũng quạnh quẽ thật.”

Trần Hiểu Huy mừng rỡ ngẩng đầu: “Thật vậy chăng? Sẽ không quấy rầy đến ngài chứ?”

Lý Quốc Phong hiền hòa cười: “Sẽ không. Đại Hoàng ngoan như này sao có thể làm loạn.”

Trần Hiểu Huy nhìn Diệp Mạn, Diệp Mạn than: “Thôi thôi, hiện tại nó thấy chị cũng phiền, để lại làm bạn với em đi!”

Đại Hoàng hưng phấn chạy vòng quanh Trần Hiểu Huy, Diệp Mạn cười mắng: “Đồ không có lương tâm, vừa nghe phải rời khỏi tao đã vui như này.”

Ba người ở đây đều bật cười.

Diệp Mạn ngồi hơn nửa tiếng đã đi, Trần Hiểu Huy lại bắt đầu vùi đầu vào điêu khắc. Đại Hoàng yên lặng ở bên cạnh anh. Bất tri bất giác, lại đến 6 giờ.

Đồng hồ báo thức vừa vang, đánh thức Đại Hoàng đang ngủ.

Trần Hiểu Huy vọt đi tắm, thay bộ quần áo sạch, chuẩn bị ra cửa. Vừa đi đến trước cửa, nhìn đôi mắt đầy mong chờ của Đại Hoàng, anh mở miệng: “Đi thôi!”

Đại Hoàng hưng phấn đi theo anh ra ngoài.

Đỗ Lam vào tiểu khu, từ xa đã thấy một người một chó đứng ở hiên chờ mình. Thực ra Đỗ Lam đã cho anh chìa khóa nhưng anh càng thích chờ cô hơn. Cô mỉm cười đi tới, “Đại Hoàng đã lớn như này rồi à!”

Trần Hiểu Huy sờ đầu Đại Hoàng, “Đại Hoàng, chào hỏi nào.”

“Gâu!”

Đỗ Lam bật cười, “Chào mày, Đại Hoàng!”

Hai người một chó đi lên lầu, Trần Hiểu Huy lập tức vào bếp, Đại Hoàng ngồi ở cửa, mong mỏi nhìn theo. Đỗ Lam dựa lưng ở cạnh cửa, “Buổi tối nó ăn cái gì?”

“Đợi lát nữa làm xong cơm thì chia cho nó một ít.”

Ăn cơm xong, hai người vẫn xuống lầu tản bộ như thường lệ, nhưng mà lần này có nhiều thêm chú chó Đại Hoàng.

Bởi vì trong tiểu khu có khá nhiều người lớn tuổi nên sau khi ăn xong, mỗi lần tản bộ đều trông thấy họ. Dù không chào hỏi nhau nhưng đều là gương mặt khá quen thuộc. Đại Hoàng hơi hiếu động, tuy cẳng chân trước của nó không tiện lắm nhưng vẫn chạy tung tăng trước hai người.

Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên, nhìn qua khoảng 4 tuổi, tò mò đến gần, muốn sờ Đại Hoàng. Đại Hoàng cũng không sợ người lạ, dịu ngoan cúi đầu cho cô bé sờ. Cô bé vui vẻ cười “ha ha ha” không ngừng.

Cô bé cười vui vẻ, ông cụ dắt cô bé cũng cười chào hỏi hai người, “Con bé này rất thích chó, nhưng mà hai vợ chồng già chúng tôi không nuôi nổi, bố mẹ nó cũng không cho nuôi, hai người đừng trách móc nhé.”

Trần Hiểu Huy mỉm cười: “Không sao đâu ông, Đại Hoàng không sợ người lạ, nó rất thích chơi với trẻ con.”

Ông cụ tiếp tục nói: “Thường xuyên thấy vợ chồng son hai người tản bộ, sao hôm nay lại nhiều thêm một con chó?”

Trần Hiểu Huy nhìn Đỗ Lam vẫn bình tĩnh bên cạnh, cũng không mở miệng phủ nhận lời ông cụ nói, chỉ trả lời: “Cháu mới đón Đại Hoàng từ nhà tới.”

Đại Hoàng và cô bé đang chơi vui vẻ, ông cụ ngồi trên ghế dài trông cô bé, hai người cũng không thể bỏ Đại Hoàng ở lại nên cũng ngồi xuống ghế dài.

Ông cụ rất nhiệt tình trò chuyện với hai người, không ngừng hỏi han, hỏi một hồi đều hỏi tuổi tác, công việc của cả hai một lần. Đỗ Lam không thích nói chuyện với người khác, phần đã đều là Trần Hiểu Huy trả lời.

Ông cụ rất thích chàng trai tuấn tú và thân thiện này, hoàn toàn không có ý định dừng cuộc nói chuyện. Mãi đến khi ông hỏi Trần Hiểu Huy học đại học nào thì Trần Hiểu Huy khựng lại.

Đỗ Lam thu hồi tầm mắt từ trên người cô bé, nói với Trần Hiểu Huy: “Chúng ta cần phải về rồi.”

Ông cụ nhìn cháu gái, cô bé chơi vui đến nỗi toát hết mồ hôi, ông đau lòng than: “Tiểu tổ tông của ông ơi, sao người ướt nhẹp thế này. Đi, ông mang cháu về tắm rửa.”

Ông cụ cười chào hỏi với hai người rồi dẫn cháu gái đi xa.

Đại Hoàng thì không mệt tí nào, tiếp tục hưng phấn chạy tung tăng quanh hai người, cứ há mồm thở ‘hộc hộc’, phun hơi nóng.

Đỗ Lam nhìn Trần Hiểu Huy bên cạnh, nhất thời không biết nên nói gì. Cô biết Trần Hiểu Huy không thích nói dối, nhưng nếu trả lời thật thì lại đánh vỡ cuộc sống bình thản mà hai người cố gắng, cẩn thận duy trì này.

Trần Hiểu Huy trầm mặc mấy giây, sau đó sờ đầu Đại Hoàng, đứng dậy nói: “Anh cần phải về.”

Đỗ Lam cũng đứng lên, “Em đưa anh về.”

“Không cần, đi một lát là tới thôi.” Dứt lời, Trần Hiểu Huy vẫy vẫy Đại Hoàng, xoay người rời đi.

Đỗ Lam đứng tại chỗ, nhìn một người một chó đi xa.

Đột nhiên trong lòng cô hơi buồn bã. Rốt cuộc quyết định của mình có đúng hay không? Hay là, mình còn chưa thể trở thành thành lũy kiên cho anh?