Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 180



Chương 180

 

Thấy Lương Tiểu Ý thay đổi sắc mặt, Ôn Tình Tuyết đắc ý, tiếp tục nói ra những lời chế nhạo: “Giáo sư Lương, lúc đó mới chỉ là học cấp ba thôi nha, còn chưa đủ tuổi trưởng thành liền dám lang chạ, lên giường với hàng trăm người rồi. Chị nói xem, nếu anh Mặc biết được điều này thì anh ấy sẽ nghĩ gì về chị nhỉ?”

 

Sẽ nghĩ gì về cô? …… Lương Tiểu Ý ngẩn người, cô còn không dám nghĩ đến điều đó.

 

Nhìn vào vẻ mặt đau khổ của Lương Tiểu Ý, Ôn Tình Noãn vô cùng hài lòng, đôi mắt ánh lên vẻ khoái chí. Như vậy mới đúng chứ! Đây mới là dáng vẻ nên có của cô ta, cả đời chỉ có thể sống trong sự hèn mọn, yếu đuối của mình mà thôi.

 

“Đủ rồi!” Lương Tiếu Ý hét lên, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Ôn Tình Tuyết: “Cô muốn nói gì thì nói luôn đi. Nhưng cô muốn lấy chuyện này để uy hiếp tôi? Hừ”” Cô cười khẩy: “Cô còn phèn lắm!”

 

“Chị! Chị có muốn tôi kể hết chuyện của chị cho anh Mặc biết không?” Ôn Tình Tuyết đùng đùng tức giận. Chuyện Lương Tiểu Ý từng bị hãm hiếp thời trung học giống như là một con bài lớn trong tay cô vậy, cô cũng nghĩ rằng mình đó chính là vết dao chí mạng của Lương Tiểu Ý.

 

Nhưng bây giờ, cô ta lại làm ra vẻ như vô cùng thản nhiên, không quan tâm gì đến lời dọa dẫm của cô hết … Không! Chắc chắn là cô ta đang giả vờ! Con tiện nhân này không thể không quan tâm được! Một khi chuyện này đến tai anh Mặc, nhất định anh ấy sẽ ly hôn với cô ta?

 

Thể nhưng……

 

“Nào, Ôn Tình Tuyết, cô muốn nói gì thì nói, khoe gì thì khoe, không ai ngăn cản cô đâu. Nói đi!… Ô … Nhân tiện luôn nói với anh ấy răng chính chị cô là kẻ chủ mưu trong chuyện này nha!” Lương Tiểu Ý lùi lại cười khẩy, bình thản tựa lưng xuống ghế. Cô dám cá rằng Ôn Tình Tuyết chắc chắn sẽ không dám nói chuyện này.

 

Quả nhiên, Ôn Tình Tuyết trợn trừng mắt lên: “Chị nói cái gì cơ? Chị dám nói chủ mưu là chị tôi?” Ôn Tình Tuyết có hơi hoang mang: “Không, không thể nào, chị nói dối”

 

Trong lòng cô hiểu rõ một điều rằng nếu như việc này thực sự là do chị gái mình gây ra, vậy thì toàn bộ công sức gây dựng một hình ảnh dịu dàng, tốt bụng trong nhiều năm qua coi như sụp đổ. Tô Lương Mặc liệu sẽ còn tin tưởng chị gái, liệu có còn tiếp tục giúp đỡ gia đình họ Ôn cô hay không. Vài năm nay, Ôn gia từ một gia đình kinh doanh bình thường mà nay đã trở thành một trong những cái tên nổi tiếng trong giới thương nhân ở thành phố S. Và cô, có thể từ một cô gái tâm thường bỗng trở thành một thiên kim tiếu thư nhà họ Ôn, tất cả đều là nhờ Tô Lương Mặc hậu thuẫn.

 

“Không thể nào! Chị nói dối!” Ôn Tình Tuyết nhìn chäm chằm vào Lương Tiểu Ý với ánh mắt đầy hận thù: “Chị đâu có bằng chứng. Anh Mặc nhất định sẽ không tin vào những lời nói vô lý của chị!”

 

Lương Tiểu Ý chắc chắn dám cá một điều rằng, Ôn Tình Tuyết sẽ không dám nói chuyện này ra. Ôn Tình Tuyết thì lại đang toan tính trong lòng thể nào Lương Tiểu Ý cũng không có bằng chứng cho việc này.

 

Cả hai người như thể đang có những suy tính riêng trong mình.

 

Lương Tiểu Ý mỉm cười trước phản ứng của Ôn Tình Tuyết.

 

Vì cô biết rằng trong vụ đánh cược cược này, cô đã thắng: “Thật sao? Thật tiếc thay cho chị gái cô năm đó đã quá bất cẩn khi làm ra chuyện này này. Toàn bộ quá trình đều có người mắt thấy tai nghe. Nếu không cô nghĩ sao mà sau một năm trôi qua, làm thế nào tôi biết được rằng chính chị gái cô là kẻ cầm đầu?”

 

Khẽ cười nhạt, Lương Tiểu Ý liếc nhìn ra cửa sổ: “Đây là đường hướng về phía ngoại ô? Phiền cô có thể đưa tôi trở lại trung tâm thương mại.”

 

Ôn Tình Tuyết cảm thấy thật ngứa mắt trước thái độ kênh kiệu của Lương Tiếu Ý liền tức giận, giơ tay hướng về phía Lương Tiểu Ý.

 

“Tát!”

 

Một tiếng “tát” vang lên, Ôn Tình Tuyết bỗng choáng váng.

 

Cô mở to đôi mắt nhìn Lương Tiểu Ý ngồi phía đối diện với vẻ mặt không thế tin nổi. Ấy vậy mà cô ta dám đánh cô. Tại thời điểm bàn tay Ôn Tình Tuyết gần chạm đến má của Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý đã nhanh chóng nắm được lấy cổ tay của của Ôn Tình Tuyết, đồng thời tay kia giơ lên, tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

 

Ôn Tình Tuyết thất thần đưa đôi bàn tay, run rẩy chạm vào vết tát vừa rồi, cô như hóa điên hét lên: “Tiện nhân! Chị dám đánh tôi!”

 

Lương Tiểu Ý khinh miệt nói: “Đánh thì cũng đã đánh rồi. Cô nói xem là tôi có dám hay không?”