Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 207



Chương 207

 

Cô phẫn nộ nhìn thẳng vào mặt Tiêu Bạch, sau khi tát hắn †a, cô liền nhanh chóng lùi về phạm vi an toàn, cô nhìn thấy phía xa có một chiếc xe quen thuộc đang bật đèn đi đến, một lát sau đã đi đến, dừng lại bên cạnh Lương Tiểu Ý, cô tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tiểu Bàn, lên xe”

 

“Ừm” Lương Tiểu Ý đồng ý một tiếng, mở cửa ngồi vào xe, sau đó cô mở cửa kính xe xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Bạch đang đứng dưới ánh đèn đường: “Anh Tiêu, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như là bị chó điên cắn. Mong anh quay về tự suy nghĩ lại hành động xấu xa của mình ngày hôm nay đi”

 

Nói xong, hai người lái xe rời đi.

 

Tiêu Bạch nghẹn họng trân chối nhìn chiếc xe Jeep đã đi xa, chỉ để lại hai hàng khói.

 

Hắn đưa ngón tay trắng ngần sờ sờ môi, đầu luỡi tà mị liếm liếm vết thương bị Lương Tiếu Ý cắn, đáy mắt tràn ngập niềm hứng thú, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ: “Phụ nữ của Tô Lương Mặc, tôi đều thích. Hơn nữa… mùi vị không tồi”

 

Lương Tiểu Ý ngồi trên xe của Thẩm Quân Hoa, trong lòng cô vẫn còn đang khiếp sợ, cô không dám tưởng tượng nếu Đại Bàn đến muộn một chút nữa, với tính cách công tử phóng đãng của Tiêu Bạch, thì sẽ còn có những chuyện quá đáng gì xảy ra nữa.

 

“Đại Bàn, cậu có giấy ăn không?”

 

“Ở bên tay trái cậu, cậu tìm xem”

 

Lương Tiểu Ý tìm giấy ăn, cô lấy một nắm lớn, hung hăng chà xát môi mình… Dù cô có lau thế nào cũng không hết được cảm giác ghê tởm khi bị Tiêu Bạch hôn.

 

“Có nước không?”

 

“Nước khoáng, được không?” Đại Bàn chỉ chỉ chai nước lọc, Lương Tiểu Ý giơ tay ra lấy, cô mở nắp chai, uống ừng ực mấy hụm lớn, hung hăng súc súc miệng, sau đó mới nuốt xuống.

 

“Tiểu Bàn, người lúc nấy là Tiêu Bạch à?” Thẩm Quân Hoa hỏi.

 

Lương Tiểu Ý vừa nghe đến cái tên Tiêu Bạch, cô lại bắt đầu cảm thấy ghê tởm: “Cậu đừng nhắc tên anh ta với tớ!”

 

“Ặc… Chuyện gì thế?” Phản ứng của Tiểu Bàn cực kỳ không bình thường.

 

Lương Tiếu Ý mím môi, nói: “Không sao. Chỉ là anh ta bị điên thôi”

 

“Hả?”

 

“Tớ nói là, đầu óc Tiêu Bạch không bình thường! Đừng hỏi nữa Đại Bàn, đêm nay cậu có ngủ ở nhà tớ không? Lương Mặc không ở nhà, thím Trương lại nghỉ phép rồi. Đêm khuya rồi cậu về nhà cũng muộn, bọn mình ngủ chung đi?”

 

“Có gì ăn không? Có đồ ăn tớ sẽ đến”

 

“Có! Chắc chăn có!”

 

Hai người vừa đi vừa cười nói, cuối cùng đã đến căn biệt thự ở khu Tứ Hoàn của Tô Lương Mặc.

 

Lương Tiểu Ý đưa Thẩm Quân Hoa vào biệt thự.

 

“Cậu ăn gì?”

 

Thẩm Quân Hoa không hề khách sáo: “Bào ngư, hải sâm, tay gấu, có không?”

 

Một cánh tay gõ nhẹ vào đầu Thẩm Quân Hoa: “Có, tớ có mỳ gói, cậu ăn không?”

 

“Con mẹ nó! Lương Tiểu Ý! Đồ vô lương tâm, lừa dối tớ về nhà cậu ngủ, rồi lại chỉ dùng một gói mỳ tôm mà thu phục được tớ!” Đại Bàn Thẩm Quân Hoa nói liến thoáng, giả bộ vô cùng uất hận.

 

Lương Tiểu Ý hừ hừ nói: “Nói linh tinh, rõ ràng còn có thêm một quả trứng chần”

 

… Coi như cậu ác?

 

Hai người ăn uống no say, sau đó đi tắm. Tối nay Lương Tiểu Ý không ngủ ở tầng ba, mà nằm cùng với Đại Bàn Thẩm Quân Hoa, hai người ngủ trong phòng ngủ lúc trước của cô ở tầng hai.

 

“Ôi! Thoải mái quá, người có tiền thật biết cách hưởng thụ” Đại Bàn Thẩm Quân Hoa híp mắt, bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Lương Tiểu Ý dùng mông đủn cô: “Ngủ đi! Gặp cậu trong mơ nhé!”

 

“Xí! Cậu mơ gặp Tô Lương Mặc nhà cậu chứ? Làm gì có tới”

 

“…” Lương Tiểu Ý bĩu môi, không nói gì.