Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 211



Chương 211

 

Lục Trầm nhìn người bạn thân thiết từ bé lớn lên bên nhau Lần này có vẻ như Tô Lương Mặc thực sự yêu rồi. Chỉ tiếc là tự bản thân Tô Lương Mặc lại không biết.

 

Với tính cách của Tô Lương Mặc, chỉ cần là chuyện anh đã quyết định thì người khác có nói gì cũng vô ích. Chuyện này cũng chỉ có thể để Tô Lương Mặc tự mình tỉnh ngộ mới được.

 

Nhưng mong là… đừng quá muộn là được.

 

“Sao cậu vẫn còn ở đây?” Tô Lương Mặc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Trầm vẫn đang đứng ở đấy, anh chau chau mày bất mãn nói: “Vẫn chưa chịu đi?”

 

Lục Trầm không nói gì.

 

‘Tô Lương Mặc vừa nói xong, anh lại định đưa một thìa canh đến bên miệng Lương Tiểu Ý, trên mặt không còn vẻ nghiêm nghị bất mãn nói chuyện với Lục Trầm khi nấy. Giọng anh đã trở nên rất đỗi dịu dàng rồi: “Ngoan, miếng cuối cùng”

 

Cơm trưa cơm tối cô ấy đều không ăn, bây giờ ăn nhiều thêm được chút nào hay chút ấy.

 

“Không ăn. Em buồn ngủ. Không ăn”

 

Sự kiên nhẫn của anh trôi hết sạch, nhìn cô không hề phối hợp, anh liền cầm thẳng hộp canh lên, múc hết thìa canh này đến thìa khác, nhấc đầu cô dậy, nhanh nhẹn chuẩn xác dùng miệng anh bịt miệng cô lại, canh từ miệng anh bón sang miệng Lương Tiểu Ý.

 

Bón cho cô ăn xong, Tô Lương Mặc nhếch mày nhìn Lục Trầm đã hóa đá: “Sao? Đẹp lắm à?”

 

Lục Trầm nhìn gương mặt bình thản, không lộ ra bất kì cảm xúc gì của Tô Lương Mặc, anh ta hơi run rẩy, vội vàng huơ huơ tay: “Không, à, tớ có việc đi trước đây” Nói xong anh ta nhanh chóng chạy đi.

 

Là bạn của Tô Lương Mặc bao nhiêu năm thì phải biết, Tô Lương Mặc càng bình tĩnh, thực ra anh đang chuẩn bị gài kế người khác. Nếu đến điều này còn không hiểu thế thì Lục Trầm phí công lăn lộn bao lâu nay rồi.

 

Lục Trầm đi ra khỏi biệt thự rồi vẫn chưa thể tiêu hóa hết những gì anh ta vừa nhìn thấy, anh ta cảm thấy, mình cần thiết phải gọi điện thoại cho lão Tam.

 

Lương Tiểu Ý gần đây cực kì dễ buồn ngủ. Tô Lương Mặc thường xuyên chọc cười cô.

 

Sang tháng Mười, thời tiết chuyển lạnh dần. Theo như lời Tô Lương Mặc nói thì cô bắt đầu vào thời kì ngủ đông rồi.

 

Nhưng điều ấm lòng là, trời chuyển lạnh, người đàn ông lạnh lùng này vẫn nhớ phải mua quần áo chuyển mùa cho cô.

 

Có rất nhiều chuyện Lương Tiểu Ý không nghĩ đến, Tô Lương Mặc đã giúp cô làm xong rồi.

 

Bất giác Lương Tiểu Ý càng lúc càng đắm chìm vào tình yêu này rồi. Hai người họ định thời gian này sẽ chuẩn bị hôn lễ, nhưng lại có một tin dữ đột ngột xảy đến.

 

Tin dữ này là từ do Đại Bàn Thẩm Quân Hoa truyền đến.

 

Thẩm Quân Hoa nhận được điện thoại, cô ấy lấy chìa khóa xe, vội vàng phi đến nhà Lương Tiểu Ý: “Tiểu Bàn, chú xảy ra chuyện rồi!”

 

“Ai?” Lương Tiểu Ý nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

 

“Bố cậu!” Thẩm Quân Hoa sốt ruột đến mức dậm dậm chân: “Cậu nhanh đi xử lý đi! Bố cậu bị chẩn đoán suy thận?

 

Còn không thay thận thì sẽ vô cùng nguy hiểm!”

 

Giống như có tiếng sấm đánh ầm ầm bên tai Lương Tiểu Ý, tin dữ đột ngột truyền đến khiến hai mắt cô mờ đi, hai tai ù ù.

 

Cơ thể cô lảo đảo nghiêng ngả, cũng may có Đại Bàn giữ cô lại: “Cậu cẩn thận”

 

Lương Tiểu Ý nắm chặt tay Thấm Quân Hoa: “Cậu nói ai cơ? Bố tớ? Suy thận? Thay thận?”

 

Thẩm Quân Hoa nhìn bộ dạng của Lương Tiểu Ý lúc này, chỉ có thể khuyên cô: “Tiểu Bàn, cậu bình tĩnh một chút. Việc cấp bách có lẽ cậu nên nhanh chóng quay về thành phố N đi, tớ… tớ đi với cậu” Thẩm Quân Hoa căn răng, cô vừa nhận thông qua buổi phỏng vấn nữ chính, bây giờ rời đi, hậu quả đương nhiên cô biết rõ. Nhưng so với sự nghiệp, bạn bè vẫn quan trọng hơn.

 

Đúng! Chuyện cấp bách, phải nhanh chóng về thành phố N, trở về với bố mẹ, bây giờ người nhà rất cần cô.