Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 297



Chương 297

Tô Lương Mặc coi như không thấy, đẩy cửa ra. Lương Tiểu Ý mặt cắt không còn giọt máu, đập mắt cô là trang trí quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Giường, chăn đệm, rèm cửa, sofa đơn, điều hòa… tất cả mọi thứ, tỏa ra mùi hương vô cùng quen thuộc!

Không muốn! Cô không muốn ở chỗ này! Nó khiến cô nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong căn phòng này, nhớ đến tất cả những việc đó đều là kế hoạch và trừng phạt anh dành cho cô, là trò đùa của anh. Tất cả mọi thứ ở đây đều nhắc cô nhớ rằng những thứ Lương Tiểu Ý cô để ý, coi trọng đối với anh chỉ là một trò đùa vô nghĩa!

Anh muốn đặt cô xuống giường, nhưng hai tay cô lại ôm chặt lấy cổ anh không buông. Từ sau khi cãi nhau, đây là lân đầu tiên cô thu lại hết gai nhọn trên người mình, dùng đôi mắt trong suốt mang theo cầu xin vô vọng nhìn về phía anh.

Đôi môi phấn nộn mấp máy, van xin một cách tuyệt vọng: “Xin anh, đi xuống lầu hai đi… Muốn làm thì làm dưới lầu hail”

Mỗi một chữ đều vô cùng bình thường, những lại đều ướt đẫm máu tươi!

Cô, tuyệt đối không muốn ở trong căn phòng này!

“Phịch!”

Tô Lương Mặc mặt không chút cảm xúc, cũng không thèm nhìn Lương Tiểu Ý lấy một cái, ném thẳng cô lên giường.

Lương Tiểu Ý rơi xuống giường, chìm trong giường đệm mềm mại, cô lập tức giãy giụa bò dậy. Đang lúc Tô Lương Mặc chưa kịp phản ứng lại, cả người cô đã trượt xuống sàn nhà bên kia, rồi chạy nhanh về phía cửa. Trong đầu cô không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc cô không muốn ở trong căn phòng này!

Cô không muốn ở đây! Chỗ này, căn phòng này, đến ngay cả bầu không khí này đều đang nhắc nhở cô trước kia bản thân ngốc đến mức nào!

Thành công ngay trước mắt, cửa ở ngay trước mặt cô, chỉ cần cô với tới cái nắm cửa kia, bên ngoài cửa chính là trời trong vặn dặm, không khí tự do!

Ánh mắt Lương Tiểu Ý rốt cuộc cũng lộ ra sự vui mừng, nhưng ngay giây tiếp theo khuôn mặt vui vẻ của cô cứng đờ lại.

“Cạch” một tiếng, bóng người Tô Lương Mặc nhanh hơn cô một bước đem cửa khóa lại. Anh dựa người vào cửa, cả người chìm trong bóng tối, cả căn phòng ngoài ánh đèn đường màu vàng xuyên qua cửa sổ sát đất không còn bất cứ ánh sáng nào khác.

Căn phòng ngủ tối tăm chỉ có thể dựa vào ánh đèn đường lờ mờ để chiếu sáng, Lương Tiểu Ý thấy rõ vẻ âm trâm lạnh lùng trên khuôn mặt của Tô Lương Mặc.

“Anh Tô, tôi sai rồi, tôi không nên chống đối anh, cầu xin anh, về sau anh muốn như thế nào cũng được chỉ cần không phải ở đây” Cũng không thể trách cô không đủ dũng khí, nếu bạn say máy cực kỳ nghiêm trọng, bạn theo bản năng sẽ sợ hãi ngồi máy bay. Nếu như một người nào đó thời thời khắc khắc dùng lời nói của anh ta để tổn thương bạn, dần dã bạn cũng sẽ rời xa anh ta.

Lương Tiểu Ý cũng chỉ là một cô gái, cô không phải vĩ nhân, côn cũng biết sợ! Cô không muốn ở chỗ này, không muốn ở thêm bất cứ một giây phút nào!

Tô Lương Mặc giữ nguyên thái độ im lặng, đáy mắt mênh mang sự u ám, khuôn mặt tuấn tú hơi ngẩng lên, mái tóc đen bóng mượt khiến anh trông giống như Satan đến từ địa ngục.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt đôi mắt hẹp dài của ánh lấp lánh ánh sáng lại lộ ra chút lưu luyến.

Sự quyến rũ cùng với kiêu ngạo, lạnh lùng không ngừng toát ra từ trên người Tô Lương Mặc, không giống với vẻ quyến rũ của phụ nữ, vẻ quyến rũ của anh mang theo sự thoải mái của đàn ông cùng với sự lạnh lùng của riêng chính anh.

Lương Tiểu Ý coi như cũng trải nghiệm được cái gì gọi là hai tầng băng lửa tra tấn.

Cô không muốn ở trong căn phòng này một giây một phút nào cả, nhưng cánh cửa để cô rời khỏi của căn phòng này lại bị người đàn ông đầy mê hoặc kia chặn lại.

Anh muốn làm cái gì chứ!