Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 340



Chương 340

“Tôi…khụ khụ khụ; Lương Tiểu Ý muốn nói gì đó, nhưng cổ họng bị bóp quá lâu chẳng thể nào thở được, ho một cách dữ dội, Tô Lương Mặc trên người cô nhận thấy điều đó định đưa tay ra vuốt lưng cho cô…

Lương Tiểu Ý ho đến mức phổi muốn bay ra ngoài, ánh mắt lướt đến bàn tay vừa bóp cổ cô đang tiến lại gần, tim cô đập thình thịch, sợ hãi né ra. Cơ thể cô giống như xương rồng, đối mặt với người thân thiết nhất với cô lại cực kỳ đề phòng.

“Đừng lại đây!” Giọng nói khàn đặc cùng với động tác co ro lùi lại phía sau không chút chậm trễ, Tô Lương Mặc thấy sự đề phòng của cô với anh, cô nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm. Tim Tô Lương Mặc đau nhói. Ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự đau lòng, lúc ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt cô, đau lòng chuyển sang phãn nộ.

Nước mắt!

Người phụ nữ chết tiệt này rơi nước mắt vì người đàn ông khác!

“Lương Tiểu Ý; Giọng nói lãnh đạm, Tô Lương Mặc giơ ngón tay trỏ ra, chạm vào giọt nước mắt nơi đáy mắt của cô, sau đó đưa lên miệng nhấm nháp, giống như ngày đó anh từng nói, “Lương Tiểu Ý, cô là của tôi, nước mắt cũng là của tôi” Đôi mắt đen như mực của anh nhìn vào mắt Lương Tiểu Ý, toát ra sự lạnh lẽo: “Còn dám nghĩ đến người đàn ông khác ngoài tôi, lần sau… lần sau, tôi thật sự sẽ không khống chế được mà bóp chết cô”

Anh nói rất chậm, không có quá nhiều kích động.

Trong giọng nói lãnh đạm đó Lương Tiếu Ý có thể nhìn rõ sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh.

Cô tin: Anh nói đều là những lời thật lòng.

Lần sau, anh thật sự sẽ giết cô.

Hôm đó, lúc Lương Tiểu Ý ngất đi, Tô Lương Mặc ôm Lương Tiểu Ý lao ra ngoài. Chỉ để lại Ôn Tình Noãn tâm trạng bất thường ở phía sau.

Ôn Tình Noãn chưa bao giờ nhìn thấy Tô Lương Mặc mất kiểm soát.

Đến khi phòng làm việc chỉ còn lại một mình Ôn Tình Noãn, rất lâu sau, Ôn Tình Noãn thu lại tầm mắt nhìn cửa phòng làm việc. Tức giận cắn chặt răng.

Không có ai có thể hiểu Tô Lương Mặc người đàn ông vô tình máu lạnh này hơn cô ta. Bọn họ ở bên cạnh nhau hồi cấp ba, mới đầu Ôn Tình Noãn có thể cảm nhận rất rõ sự rung động của Tô Lương Mặc.

Sau này, người đàn ông từ từ thu lại tình cảm của mình đối với cô ta.

Mười năm rồi! Không phải mười ngày hay mười tháng mà là mười năm!

Suốt mười năm qua, Ôn Tình Noãn nhìn rõ sự vô tình máu lạnh của Tô Lương Mặc.

Ôn Tình Noãn cho rằng Tô Lương Mặc chính là Tô Lương Mặc vì sự vô tình máu lạnh của anh, cô ta cho rằng suốt mười năm qua, ngoài những tháng ngày ngắn ngủi mà anh rung động với cô ta, sau này anh trở nên lạnh lùng là bởi vì tính cách của anh vốn như vậy.

Nhưng ngày hôm đó Tô Lương Mặc lo lắng sợ hãi như trời sắp sập xuống, cô ta chưa từng thấy anh như vậy, anh dùng hành động thực tế giáng cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh.

Hóa ra, người đàn ông này không hề vô tình máu lạnh, suốt mười năm qua anh thứ anh dành cho cô ta chỉ có tình thương chứ không có tình yêu, không phải anh không có trái tim mà bởi vì cô ta không phải người phụ nữ anh cần!

Lương Tiểu Ý, dựa vào đâu là Lương Tiểu Ý trở thành người phụ nữ may mắn đó chứ???

Ôn Tình Noãn ngồi trên ghế dựa của Tô Lương Mặc, lúc này trong phòng làm việc chỉ có mình cô ta, cô ta không lo lắng người khác nhìn thấy. Cô ta muốn ngồi vào vị trí này, vị trí này trong giới thương nghiệp của cả nước, người có thể ngồi vào chiếc ghế này ngoài người đứng đầu tập đoàn tài chính Tô Thị ra thì chỉ có thể là bà chủ Tô.

Ngón tay Ôn Tình Noãn lướt qua xương quai xanh, chỗ đó, có một vết sẹo không sâu lắm, ánh mắt đầy cố chấp… Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà người ngồi vào vị trí này không phải là Ôn Tình Noãn? Vì muốn ngồi vào vị trí này, cô ta đã bỏ ra bao nhiêu thứ… Ôn Tình Noãn sờ vào vết sẹo ở xương quai xanh.

Nhớ lại năm đó, cô ta căn răng rạch một đường trên xương quai xanh, sự đau đớn lúc đó đến giờ vẫn đọng lại trong ký ức cô ta. Từ đó, cơ thể cô ta không còn hoàn hảo nữa, trên người lưu lại một vết sẹo xấu xí… Cô ta bỏ ra nhiều như vậy, tại sao đến cuối cùng, người ngồi vào vị trí này lại là Lương Tiểu Ý người phụ nữ đê tiện đó!