Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 355



Chương 355

Ở trước mặt mọi người, cô bé nhân viên bị mắng chửi xối xả. Nhục nhã hơn nữa chính là bà chủ đi ra cười cười nói nói với Ôn Tình Noãn: “Cô Ôn, xin lỗi cô, cô bé này là nhân viên mới, còn chưa quen việc. Cô rộng lượng đừng tính toán so đo với nó nữa”

Chủ cửa hàng kéo cô bé nhân viện lại nhận lỗi với Ôn Tình Noãn: “Nhanh, làm sai rồi thì mau xin lỗi cô Ôn”

“Em, em…” Mắt cô bé nhân viên đỏ ửng, cô ta hoàn toàn không làm sai gì cả, nhưng bị bà chủ trừng mắt nhìn, chỉ đành xin lỗi đầy oan ức: “Cô Ôn, tôi xin lỗi, là do tôi không đúng”

“Ha ha, xin lỗi mà còn oan ức như thế á?” Ôn Tình Noãn không vui, nhìn cô bé nhân viên này cảm thấy có chút giống với người phụ nữ đê tiện Lương Tiểu Ý kia, ánh mắt càng phẫn nộ, chỉ vào cô bé nhân viên nói với chủ cửa hàng: “Đuổi cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở đây. Nếu còn để tôi nhìn thấy cô ta, tôi sẽ không đến đây nữa”

Bà chủ nghe xong, đây là khách hàng quen thuộc của cửa hàng, không thể vì một đứa con gái không đáng một xu mà mất đi vị khách hàng này được.

“Nghe thấy chưa, cô bị đuổi Co bé nhân viên như bị dội gáo nước lạnh lên đầu.

Ôn Tình Noãn lạnh lùng nhìn cô bé nhân viên… Thở phào nhẹ nhõm.

Đầu tháng mười.

Trời chuyển lạnh.

Tô Lương Mặc với Lương Tiểu Ý tạm thời có những ngày bình yên, không có sóng gió, Tô Lương Mặc dường như sống những ngày tháng ngọt như đường.

Dịp lễ Quốc khánh, hai người ở nhà, không nói chuyện quá nhiều, dưới cái vỏ bọc bình yên đó là một vòng xoáy cực lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút, giông báo sẽ kéo đến.

Lương Tiểu Ý cố tình tránh mặt người đàn ông này, Tô Lương Mặc cũng cảm nhận được Lương Tiểu Ý đang tránh mặt anh.

Ngày đầu tiên của dịp lễ Quốc khánh, năm rưỡi chiều chính là lúc nhân viên của Tô Thị tan làm.

Tô Lương Mặc đã trở thành người đi làm sớm về sớm, đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ.

Ở bãi đỗ xe của Tô Thi bất ngờ gặp được một người quen.

“Sao cô lại ở đây?” Vừa nhìn thấy Ôn Tình Noãn, Tô Lương Mặc liền nhíu mày, đối phương vẫn như thế, xinh đẹp như búp bê barbie, ngoan ngoãn dịu dàng. Nhưng đấy là khi anh chưa biết cái mặt khác của cô, Tô Lương Mặc không thể không thêm dấu hỏi sau bốn chữ “ngoan ngoãn dịu dàng” kia.

Ôn Tình Noãn mặc trên người bộ váy hoa sơn chỉ trắng, chiếc váy trắng khiến thần thái cô tốt lên không ít, dùng một từ hiện nay cực kỳ nổi trên mạng chính là nữ thần không hơn không kém.

“Em…” Ôn Tình Noãn tỏ ra yếu ớt, đáng thương: “Lương Mặc, em nhớ anh…”

Tô Lương Mặc dừng bước, im lặng đứng cách cô khoảng hai mét, ánh mắt tối sâm nhìn Ôn Tình Noãn, ánh mắt anh đưa qua đưa lại trên người Ôn Tình Noãn.

Cái ánh mắt đó, không chút giấu giếm, muốn chiếm đoạt, có mùi vị của người đàn ông. Anh hình như chưa bao giờ nhìn Ôn Tình Noấn như vậy.

Khuôn mặt của Ôn Tình Noãn dần dần ửng đỏ, hai mắt mở †o đầy cảm tình nhìn người đàn ông trước mặt.

Tô Lương Mặc, người cũng như tên, lạnh lùng máu lạnh.

Có quyền có thế, nếu là thời xưa sẽ là vua của một vùng.

Người đàn ông như thế này, có người phụ nữ nào không yêu chứ?

Nếu có người phụ nữ nào có thể cùng anh đồng câm cộng khổ nhất định sẽ trở thành người phụ nữ may mắn nhất thế gian.

Người đàn ông này không hề vô tâm, chỉ là trái tim anh chưa bao giờ dành cho cô ta.

Anh không dành tình yêu cho cô thì sao chứ? Có được Tô Lương Mặc đồng nghĩa với việc có tất cả.

Nghĩ đến đây, cô ta cụp mắt xuống, che giấu đi sự độc ác trong ánh mắt.

Ngước mắt lên liền khóc lóc: “Lương Mặc, em biết anh đang giận em, giận bố em. Bố em không nên chưa được sự cho phép của anh mà tự mình công bố chuyện kết hôn giữa hai gia đình… Anh đừng giận nữa”