Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 504



Chương 504

Lương Tiểu Ý nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau vang vọng đến. Cô cũng không có ý định quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Đã năm năm rồi nhỉ?” Cô nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Đã năm năm kể từ lần gặp cuối cùng”.

Lương Tiểu Ý có chút uể oải. Sau đó, Tô Lương Mặc nhìn thấy cô gái trước mặt quay lưng về phía với anh đang rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra. Động tác vô cùng thuần thục như thể cô đã quá quen thuộc với điều này. Khẽ ngậm lấy điếu thuốc trên miệng, Lương Tiểu Ý rút trong túi ra chiếc bật lửa. “Click”… Làn khói mờ ảo nghi ngút lan tỏa khắp không gian.

“Anh có muốn hút không?” Lương Tiểu Ý duyên dáng xoay người lại, dùng hai đầu ngón tay cầm điếu thuốc đưa cho anh, động tác quyến rũ không thể kể xiết.

Từ đầu đến cuối, Tô Lương Mặc nhìn cô với đôi mắt mở to không thể tin nổi. Anh sốc đến nỗi cứng đờ người, một lúc lâu cũng không thể phản ứng. Cho đến khi tầm mắt rời đến điếu thuốc lá trên tay cô, anh ngay lập tức tỉnh táo trở lại! Rồi lại bàng hoàng!

“Tại sao em có thể hút thuốc?” Anh quá đỗi lo lắng đến mức không nhận ra sự quan tâm, săn sóc trong giọng nói của mình.

Nhưng mà…

Lương Tiểu Ý bật cười: “Tổng giám đốc Tô đạo mạo đây đang trách móc tôi sao?” Lương Tiểu Ý cố tình khiêu khích anh. Đôi tay cô cầm lấy điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả khói: “Cho tôi hỏi một chút là anh lấy tư cách gì để có thể trách móc tôi?” Nói xong, cô liền đưa điếu thuốc lên môi…

“Phắt!” Một giây sau, Tô Lương Mặc tức giận, giật lấy điếu thuốc mà cô chuẩn bị đặt lên miệng: “Đủ rồi!” Anh khế thở dài: “Đừng tự hành hạ bản thân như vậy!”

Hành hạ, hahaha … Anh lại có thể nói rằng cô hút thuốc là đang tự hành hạ bản thân!

Đôi mắt lạnh lếo nhìn xa xăm, Lương Tiểu Ý cũng chẳng buồn cãi nhau với anh, đôi môi khẽ mở, cô chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy bản thân mình thật sai lầm. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần cắt đứt mọi liên lạc thì sẽ không sao nữa. Nhưng mà sự thật thì lại không hề giống như vậy”

Cô nói: “Tôi đã cố gắng để có thể làm cho cuộc gặp gỡ sau năm năm bất ngờ này của chúng ta trở nên thoải mái, hài hòa hơn một chút, tôi không muốn chúng ta phải đối diện với nhau trong trạng thái gượng gạo, ngượng ngùng. Vì vậy tôi đã cố gắng kìm nén mọi cảm xúc của mình. Thế nhưng tôi đã nhầm. Tôi đã muốn để lại chút thể diện cho người đó, nhưng anh ta vẫn như xưa không hề thay đổi, được đà lấn tới hết chuyện này đến chuyện nọ”

Nói đến đây, cô liền liếc nhìn anh. Cô nhắc đến ai, thì trong lòng người ấy ắt hẳn phải tự biết.

“Em thay đổi rồi” Tận sâu đôi mắt của Tô Lương Mặc chất chứa đầy nỗi bưồn, nỗi đau đớn không thể kể xiết. Đã từng là một Lương Tiểu Ý ghét bỏ điếu thuốc, đã từng là một Lương Tiếu Ý không bao giờ biết đe dọa người khác là gì, đã từng là một Lương Tiểu Ý dịu dàng và lương thiện. Vậy mà giờ đây …

Cô ấy đã thay đổi rồi, nhưng anh vẫn chỉ dành tình cảm sâu đậm của mình cho Tiểu Ý mà thôi. Trong tim anh không ngừng gào thét điều ấy.

“Ồi” Lương Tiểu Ý làm ra vẻ ngạc nhiên như phát hiện ra một điều gì đó mới. Đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Ai rồi cũng sẽ phải thay đổi. Năm năm là đủ để tôi thay đổi tất cả, bao gồm cả sự ngây thơ ngu xuẩn trước kia của mình”

“Không” Anh nói: “Tiểu Ý, là em lương thiện, tuyệt đối không phải là ngu xuẩn như em nói.” Anh đau lòng trước những thay đổi của cô, càng căm hận bản thân mình, là do anh đã khiến biến cô từ một người phụ nữ đơn giản, thiện lương trở thành một người phụ nữ không còn tin vào “lòng tốt”, luôn đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh.

“Tiểu Ý, anh biết trước kia, anh đã từng gây ra rất nhiều tổn thương cho em. Thực ra, anh đã đọc qua cuốn sổ nhật ký của em, anh đã tìm hiểu mọi chuyện năm \ Ôn Tình Noãn đã hãm hại em như thế nào, kể cả việc anh đã hiểu lầm em ra sao … Tiểu Ý … Anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi.” Tô Lương Mặc nhìn cô với ánh mắt chân thành: “Chờ cho đến khi Đại Bảo có thể được xuất viện, chúng ta cũng nhau quay trở lại thành phố S được không, cùng nhau … ” tiếp tục một cuộc sống hạnh phúc mà chúng ta từng có.

Đôi mắt đen láy của anh sáng ngời, nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ.

Thế nhưng!