Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 553



Chương 553

“Đừng có làm càn, anh đi gọi phục vụ.”

Tô Lương Mặc gọi phục vụ đến thay một bộ ga trải giường mới, dọn dẹp căn phòng, xong xuôi tất cả anh mới đặt lại cô lên giường.

“Cậu Tô, quần áo của anh bẩn rồi, chỉ bằng cởi ra, khách sạn của chúng tôi có dịch vụ giặt đồ” Người phụ trách vệ sinh phòng nói.

Nghe xong, Tô Lương Mặc liếc nhìn quần áo của mình, anh sững sờ, quả nhiên nhìn thấy chỗ cô nôn vào.

“Không sao, tôi tự xử lý được. Cô có thể đi r Nhìn người phụ nữ chau mày ngủ trên giường, Tô Lương Mặc bước vào nhà tắm, cởi bỏ áo sơ mi, nhìn vào gương, trong gương là khuôn mặt tuấn tú lạ thường, “Lần này, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em” Người đàn ông nhìn gương lẩm bẩm: “Trước đây em dùng mười năm để yêu anh, bây giờ, anh dùng cả đời để yêu em”

Người đàn ông nói một mình: “Không vội, không vội, cả đời này đều là của em, anh không vội, từ từ, từ từ” Sẽ có một ngày, cô chấp nhận anh một lần nữa, “Tuyệt đối không buông tay”

Lúc anh đi ra, điện thoại trong phòng ngủ reo chuông.

Tô Lương Mặc tinh mắt nhìn thấy điện thoại trong túi quần Lương Tiểu Ý nhấp nháy, anh nheo mắt, lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình hiển thị hai chữ khiến con ngươi co lại.

Cầm điện thoại, bước ra bên ngoài phòng ngủ, ấn phím nghe.

“Tiểu Ý, em đang ở đâu? Vẫn ở siêu thị à? Anh đến đón em nhé.”

Tô Lương Mặc cười lạnh: “Tiếu Ý uống say rồi, đang ở chỗ của tôi. Anh Klutz không cần phải lo lắng. Tiểu Ý ở chỗ tôi rất an toàn”

Savvy nhìn chiếc điện thoại trong tay đang kêu tút tút, nổi giận đùng đùng, hận không thể đập vỡ chiếc điện thoại trong tay, giải tỏa một trận mới có thể dễ chịu được.

Nghe mà xem, tên khốn kia nói gì thế?

Tiểu Ý uống say rồi, ở chỗ anh rất an toàn?

Bởi vì Tiểu Ý uống say nên ở chỗ anh mới không an toàn nhất đó!

Không được! Tuyệt đối không thể trì hoãn nữa!

Có thể trở thành người thừa kế của gia tộc nhà họ Klutz, Savvy nhất định không hiền lành ấm áp như mọi khi. Sự thật là, nói về dã tâm, Savvy không thua kém gì Tô Lương Mặc.

Nheo mắt lại, bấm gọi cuộc gọi thứ hai, trên màn hình điện thoại không hiển thị tên người.

Đầu bên kia nhấc máy, “Tôi là con cháu của nhà họ Klutz, làm phiền đưa điện thoại cho ông cụ.”

Đầu dây bên kia, một giọng nói kính cẩn nhưng đầy lạnh lùng vang lên, “Cậu chờ chút” Giọng nói này có chút già, nghe giọng nói chắc là một ông già. Điện thoại im lặng một hồi, sau đó Savvy nghe thấy động tĩnh ở đầu dây bên kia.

“Con cháu của nhà họ Klutz? Cậu là ai?” Đầu dây bên kia, giọng nói thể hiện phong thái của một người ở địa vị cao.

“Tôi Savvy Wayne Klutz ạ, ông vẫn khỏe chứ ạ? Từ lâu đã nghe ông nội tôi nhắc đến sự tích anh hùng của ông ạ”

“Ờ… nhớ ra rồi:” Đầu dây bên kia, bỗng chuyển chủ đề, nói: “Năm đó ông nội của cậu, tuy chúng tôi chưa từng gặp mặt, nhưng tôi rất tôn sùng thủ đoạn độc ác của ông ấy”

Savvy nghe xong, lông mày nhếch lên, đây là khen hay là chê vậy?

Cười nhẹ một tiếng: “Ông quá khen rồi ạ, lúc ông nội nhắc đến ông đều nói ông là thiên tài. Sự nghiệp của nhà họ Tô không thất bại, cũng nhờ vào đoạn độc ác của ông” Savvy đánh trả lại.

Đầu dây bên kia không lên tiếng, không tức giận vì bề dưới vô lễ, ngược lại nói đến chuyện không liên quan: “Con cháu nhà họ Klutz, cậu đang ở đâu?”

Hử? Có ý gì? … Savvy nhất thời không hiểu.

Đầu dây bên kia ông già tự hỏi tự trả lời: “À… cậu ở Hạ Môn?”