Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 556



Chương 556

“…” Người đàn ông nhấc chân định đi về phía trước bỗng khựng lại…nhìn chiếc gối trong tay người phụ nữ, khéo miệng anh bất giác cong lên, vẻ mặt có chút kỳ lạ, anh chỉ vào chiếc gối trong tay Lương Tiểu Ý: “Em có cần đổi cái khác không? Ví dụ” Ánh mắt anh liếc nhìn gạt tàn thuốc lá trên tủ đầu giường: “Anh thấy cái gạt tan kia đập vào người sẽ đau hơn”

Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc trêu đùa, lập tức đỏ mặt.

Ánh mắt theo lời nói của Tô Lương Mặc, nhìn về phía tủ đầu giường… Trong lòng có chút hối hận.

Nhìn đôi chân thon dài của Tô Lương Mặc đang lại gần, Lương Tiếu Ý theo bản năng lùi về phía sau, cô đã đến mép giường, Tô Lương Mặc lại tiến về phía trước một bước, sắc mặt Lương Tiểu Ý không tốt lắm, “Anh đừng có lại đây nữa…

Aaal” Lúc lui về phía sâu, không để ý mình đã đến mép giường, cả người mất đi thăng bằng, cả người rơi xuống đất.

Tô Lương Mặc hoảng hốt vô cùng, gân như ngay lúc Lương Tiểu Ý mất đi thăng bằng, anh tốc độ lao đến đó, cả người nằm trên giường, một giây trước khi Lương Tiểu Ý rơi xuống đất, anh giơ tay ra, ôm lấy eo cô, vì thế mới khiến mông Lương Tiểu Ý không chạm vào đất.

“Phù~” Hai người thở phào nhẹ nhõm.

Lương Tiểu Ý vỗ ngực: “May quá may quá” Nếu cô thật sự ngã xuống đất thì xấu xí chết mất. Nhưng đang võ cô bỗng khựng lại, sắc mặt có chút không đúng lắm, cô từ từ cúi đầu, ánh mắt rơi trên… ngực trống không.

“Aaa!”

OMGI “Không được nhìn!” Tai Lương Tiểu Ý nóng bừng, cả khuôn mặt đỏ lên, “Nhìn gì mà nhìn! Không được nhìn!” Lương Tiểu Ý hốt hoảng không biết như thế nào mới tốt, chỉ có thể che tay lên ngực, cả người co rúm lại.

Ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm cơ thể cô, Lương Tiểu Ý vừa ngại vừa tức giận, cô hét vào mặt anh: “Không được nhìn!”

Tô Lương Mặc chẳng quan tâm cô gào thét gì, cảnh đẹp ở trước mặt, anh nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô rát, Lương Tiểu Ý nhìn bộ dạng muốt nuốt chửng cô của anh, nổi giận đùng đùng, không nhịn được nữa, đầu bỗng nóng lên, cô giơ tay tát cho người đàn ông đang ôm cô một cái.

“Chát” một tiếng, hai mắt Lương Tiểu Ý rực lửa: “Đồ háo sắc! Ai cho anh nhìn??”

Thế giới bỗng im lặng, im lặng đến mức có chút kỳ quái.

Tô Lương Mặc bị tát một bên mặt, mái tóc đen che đi đôi mắt.

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống âm độ.

Lương Tiểu Ý có chút sợ hãi… Cô đánh Tô Lương Mặc?

“Tôi, tôi…” Cô “tôi” cả nửa ngày, người đàn ông như một bức tượng, không nhúc nhích. Lương Tiểu Ý cắn môi… Sao cô lại kích động như thế, đây là Tô Lương Mặc tự cao tự đại, đây là Tô Lương Mặc của nhà họ Tô đó!

Phải làm sao đây… Có khi nào anh tức giận quá mà đánh cô không?

Người đàn ông động đậy rồi, anh quay đầu, đôi mắt đen ngòm, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lương Tiểu Ý, bàn tay bỗng nhiên giơ lên…

“AI” Lương Tiểu Ý bất giác hét lên, cô sợ rụt cố lại, nhắm mắt: ‘Nhẹ thôi” Không cầu xin anh tha cho cô chỉ cầu xin anh nhẹ tay. Lương Tiểu Ý muốn khóc mà không ra nước mắt.

Ngay sau đó, một bàn tay to đặt lên đầu cô, xoa tóc cô.

Cảm giác ấm áp của bàn tay, động tác quen thuộc… Lương Tiểu Ý run run từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là đôi mắt sâu thảm của anh, cứ như vòng xoáy, dễ dàng thu hút người khác, cô ngốc nghếch ngẩng đầu, hỏi: “Không phải anh định đánh tôi sao?”

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bỗng đen lại, tâm trạng ở trong mắt anh, người khác khó mà nhìn hiểu được, bàn tay đặt trên đầu cô, làm rối bù mái tóc màu nâu nhạt, anh chỉ im lặng nhìn cô.

Bất thường và im lặng như thế này khiến Lương Tiểu Ý không tự nhiên chút nào.

“Ngốc nghếch!” Anh nói xong, bàn tay ôm eo cô chặt hơn, kéo cô lên giường.