Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 581



Chương 581

“Cô đi đi” Anh ta lạnh lùng ngẩng đầu liếc nhìn Lương Tiểu Ý: “Cô có thể đi rồi. Tôi hứa sẽ không cưỡng ép bắt cô ở lại.

Nhưng Lương Mặc cũng coi như là vì cô nên mới bị thương, cô nghĩ cho kỹ đi”

Cơ thể Lương Tiểu Ý run rẩy.

Tô Lương Mặc vì một câu nói của cô nên mới bị thương.

Cảnh tượng lúc đó, dường như vẫn đang lờ mờ diễn ra trước mắt cô, anh nhanh chóng rút dao ra, mũi dao đâm vào.

ngực anh không hề do dự, còn cả nụ hôn không thể gọi là hôn kia nữa, tất cả mọi thứ đều đang diễn ra trước mặt Lương Tiểu Ý, Cô nói anh nợ cô hai mạng sống, chỉ bảng đưa hai đứa trẻ cho cô, coi như là trả lại cho cô hai mạng sống anh nợ cô, từ nay không còn liên quan đến nhau nữa, mọi chuyện kết thúc.

Cô nói như vậy, cô cũng thực sự định làm như vậy.

Nhưng cô không thể ngờ được rằng, người đàn ông này, người đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại này, lại ngang ngược như vậy, không để cho cô một con đường nào khác.

Hai nhát dao của anh đâm xuống, hai người họ… còn có thể vạch rõ giới hạn nữa không?

Đầu cô đau quá, ai đó hãy đến đây, cứu cô ra khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn không thể dứt ra này đi.

“Lương Tiểu Ý, oán hận quan trọng, hay là tính mạng của Tô Lương Mặc quan trọng?” Lục Trầm đưa ra câu hỏi đâm thẳng vào vấn đề chính.

Chân Lương Tiểu Ý lảo đảo, cả người cô dựa vào bức tường trong dãy hành lang.

Oán hận quan trọng hay tính mạng Tô Lương Mặc quan trọng? Lương Tiểu Ý nhất thời có chút rối loạn, bởi vì câu hỏi của Lục Trầm khiến trái tim cô vô cùng hỗn loạn.

Lục Trầm nghi hoặc nhìn cô, nếu sau khi anh ta nói như vậy, trái tim cô vẫn có thể lạnh lùng như sắt đá, vậy thì cho dù lần này Tô Lương Mặc có thể tỉnh lại, có thể thuận lợi thoát khỏi quỷ môn quan, thì Lục Trầm cũng sẽ kiên quyết phản đối Tô Lương Mặc tiếp tục hao tâm tổn sức với Lương Tiểu Ý.

“Sinh lão bệnh tử, ai cũng sẽ như vậy” Lương Tiểu Ý hoảng loạn, lắp bắp nói: “Anh ấy sống hay chết, đều là số mệnh”

Câu trả lời tàn nhãn biết bao!

Câu trả lời lạnh lùng biết bao!

“Sao lại liên quan đến tôi chứ, anh nên đi tìm bác sĩ…”

“Đủ rồi!” Sắc mặt Lục Trầm đã lạnh càng thêm lạnh: “Cô cút đi! Từ giờ phút này trở đi, tôi không cho phép cô đến gần Tô Lương Mặc, dù chỉ một bước! Cô cút đi!”

Khóe miệng cứng ngắc, khuôn mặt nặng nề, và cả sự chịu đựng đã đến cực hạn, cuối cùng Lục Trầm không thể tiếp tục nín nhịn tiếng thét giận dữ nữa.

Lương Tiểu Ý mấp máy môi, cuối cùng cô không nói gì.

Cô quay người, rời đi.

Lục Trầm nhắm mắt lại, Lương Tiểu Ý bước vào thang máy, thang máy vắng lặng không người, Lục Trầm và Lương Tiểu Ý nhìn nhau. Bỗng có một bác sĩ từ phía sau chạy đến: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

Trái tim Lục Trâm đập thình thịch: “Có chuyện gì thế?”

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mặc dù đã được cấp cứu truyền máu, nhưng tình hình không khả quan, mũi dao chỉ cách tim 0,1cm, tình hình người bệnh vô cùng nguy cấp, người nhà hãy chuẩn bị trước tâm lý” Vị bác sĩ mặc đồ phẫu thuật nói.

Cả người Lục Trầm chấn động, anh ta quay đầu liếc nhìn về phía cánh cửa thang máy đã đóng kín, trái tim anh ta nguội lạnh.

“Bác sĩ, bác sĩ nhất định phải cứu cậu ấy” Lục Trầm nói.

Thang máy đi thẳng xuống tầng một, Lương Tiếu Ý đờ đãn bước ra khỏi thang máy.