Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 620



Chương 620

Người hầu nối tiếp nhau đi ra ngoài, chỉ còn Lương Tiểu Ý và Savvy ở trong phòng.

Savvy bước đến đằng sau Lương Tiểu Ý, anh ta giơ hai tay nắm lấy khăn trùm đầu mỏng manh của cô. Lương Tiểu Ý cảm nhận được trên vai mình đang vô cùng nóng, hai tay anh đang vuốt ve cái khăn trùm đầu của cô, cô vô thức co người lại trốn tránh anh.

“Đừng động đậy” Một giọng nói trầm thấp vang lên, đôi mắt nâu của Savvy dần tối sầm, xẹt qua một tỉa vui vẻ vì được bù đắp như ý muốn. Anh trầm giọng nói: “Em không trách anh đột nhiên tổ chức hôn lễ trước một ngày chứ?” Anh hỏi.

Vẻ mặt Lương Tiểu Ý không được tự nhiên, giọng nói trong trẻo vang lên, cô ngẩng đầu lên nhìn Savvy: “Vốn cũng chỉ là một nghi thức thôi mà, em phải cảm ơn anh mới đúng… Những chuyện này anh quyết định là được”

Đôi mắt Savvy lấp lánh, lộ ra một tia ưu phiền… Quả nhiên cô chỉ coi hôn lễ này là một nghi thức mà thôi.

Savvy nhìn vào mặt cô, đôi mắt nâu của anh ta xẹt qua một tia khát vọng… Tiểu Ý à, bao giờ em mới có thể chấp nhận tình cảm của anh đây?

“Savvy” Lương Tiểu Ý bỗng nhiên nói: “Em không thể đáp lại tình cảm của anh, không thể trao tình yêu cho anh… Em…trái tim em đã chết rồi” Cô nghẹn ngào, hỏi: “Em, có phải em rất ích kỷ không?”

Đôi mắt nâu của Savvy hơi xao động… Không phải cô ích kỷ, người ích kỷ phải là anh ta mới đúng. Là anh ta, đã giấu cô rất nhiều chuyện.

Nhưng, Vì cô, Anh ta không hối hận.

Bên ngoài vang lên tiếng đồng hồ, Savvy nắm tay Lương Tiểu Ý.

“Đi thôi, hôn lễ bắt đầu rồi.”

Tô Lương Mặc đã đến sân bay San Francisco của Mỹ. Anh vừa xuống máy bay liền nhận được báo cáo của người của anh ở bên Mỹ: “Boss, Savvy Wayne Klutz tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định” Người đó nói: “Việc này vô cùng đột ngột, đối phương không cho chúng tôi thời gian báo cáo lại với Boss.”

“Hôm nay à?”

Tô Lương Mặc không nói gì, Lục Trầm đang đứng bên cạnh thay anh hỏi.

“Vâng, hôn lễ được tổ chức vào chiều nay” Người đó nhìn đồng hồ, nói: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi”

Tô Lương Mặc vẫn luôn trâm mặc không nói gì, anh mím chặt môi, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Lục Trầm vẫy tay ra hiệu bảo vệ sĩ vừa báo cáo lui xuống, sau đó ngay lập tức đuổi theo người đàn ông đang bước nhanh phía trước.

“Tên Klutz kia chắc chắn đã phát giác được hành động của cậu, nên hắn ta mới đột ngột thay đổi thời gian tổ chức hôn lễ” Lục Trầm nói với Tô Lương Mặc.

Người đàn ông phía trước nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm: “Tớ biết ngay tên khốn nạn này nhất định sẽ chơi tớ một vối”

Đôi chân dài của anh hung hăng đá một hòn đá nhỏ chặn đường phía trước. “Mẹ kiếp! Thằng khốn nạn!” Anh nói, đôi chân dài đã bước lên chiếc xe Rolls-Royce đang đỗ bên cạnh.

Anh ngồi vào trong xe, nhìn qua gương chiếu hậu, nheo mắt lạnh lùng truyền lệnh với tài xế phía trước: “Lái xe đi”

Trong xe đã có một bộ vest được chuẩn bị trước, đây cũng là việc anh gọi điện dặn dò từ trước. Tô Lương Mặc nhanh nhẹn, tao nhã thay bộ đồ vest. Lục Trầm im lặng nhìn góc mặt hoàn hảo của Tô Lương Mặc.

Tô Lương Mặc càng bình tĩnh, trong lòng Lục Trầm càng sợ hãi.

Anh ta có cảm giác nguy hiểm, giống như gió thổi trước khi giông bão đến.

Lục Trầm nuốt nước bọt, làm sạch cổ họng: “Dù sao thì nơi này cũng không phải địa bàn của chúng ta, địa bàn của người ta, chúng ta cứ kiềm chế một chút thì tốt hơn”

Đúng lúc này Tô Lương Mặc ở bên cạnh đã thay xong bộ vest, anh vừa chỉnh lại cúc áo vừa quay đầu sang nhìn Lục Trầm, nhíu mày: “Sao thế? Cậu sợ à?”