Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 629



Chương 629

Anh đỡ cô đứng dậy, giọng nói trầm thấp vang lên: “Em đứng yên ở đây. Không được chạy lung tung”

Cô còn chưa kịp định thần lại, thì Tô Lương Mặc đã đột ngột quay người đi về phía Savvy: “Lúc mày bắn phát súng đó, mày nên nghĩ xem, liệu mày có làm tổn thương cô ấy không”

Đôi mắt nâu của Savvy xẹt qua một tia bối rối: “Tuyệt đối không có lần sau” Lần này là lỗi của anh ta.

Nhưng người đàn ông tóc đen mắt đen, khóe miệng anh nở nụ cười lạnh, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo: “Đương nhiên” Tô Lương Mặc nheo mắt lại, ánh mắt lóe sáng: “Chắc chắn mày không có bất cứ cơ hội làm tổn thương cô ấy một lần nữa đâu”

Tô Lương Mặc liếc nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Sau này, cô ấy có sự bảo vệ của tao, sẽ không có bất cứ bất cứ nguy hiểm gì xảy đến với cô ấy” Nói đến đây, ánh mắt sắc lẹm của anh nhìn thẳng vào Savvy: “Kể cả mày”

Savvy hiểu câu nói này của Tô Lương Mặc mang theo hàm ý gì, đôi mắt màu hổ phách cuồn cuộn sóng lớn, anh ta kiềm chế cơn giận, lên tiếng nhắc nhở: “Hai người đã ly hôn r Hôm nay là hôn lễ của chúng tôi, Savvy Wayne Klutz và cô ấy, Lương Tiểu Ý. Anh, Tô Lương Mặc, chỉ là một vị khách không mời mà đến”

Đôi mắt đen sãm của Tô Lương Mặc trầm xuống, anh mặt dày nói: “Vì thế tao mới nói, hôm nay tao đến cướp hôn!” Nghe cho kỹ, là cướp hôn, không phải cầu hôn!

“Cướp hôn? Mày có hiểu không?” Tô Lương Mặc nhìn trêu tức Savvy: “Cô ấy đồng ý, tao sẽ bế cô ấy lên, sau đó danh chính ngôn thuận ôm cô dâu của tao rời khỏi lễ đường không hề vui vẻ gì này. Nếu cô ấy không đồng ý, cũng không sao, tao vẫn sẽ vác cô ấy rời khỏi đây”

Lời nói của anh vô cùng vô liêm sỉ!

Thì ra là vậy, không cần biết cô có đồng ý hay không, Tổng giám đốc Tô đều sẽ đưa cô ấy đi, chỉ là cách thức không giống nhau mà thôi không biết xấu hổ!” Gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều thầm nghĩ như vậy. Lục Trầm không nhịn được che mắt lại… Anh ta thực sự muốn nói với cả thế giới này biết: Tôi không quen biết tên mặt dày không biết xấu hổ này!

Tiểu Bảo Lương Chỉ Duy kéo kéo áo sơ mi của anh trai: “Anh, đây chính là cảnh tượng hai nam tranh một nữ trong truyền thuyết à?”

Đôi mắt to tròn của Lương Chi Duy không chớp mắt nhìn chằm chằm người bố cùng huyết thống của mình, tay cậu xoa cảm, khuôn mặt non nớt lộ ra một tia suy tư.

“Anh, anh, có phải không, có phải không anh?” Em trai Lương Chỉ Duy không nhận được câu trả lời của anh trai, cậu càng không tha cho anh trai, cứ kéo kéo tay áo sơ mi của anh trai, chọc cho Lương Chỉ Hoành nổi giận, ánh mắt lạnh lùng của cậu nhìn thẳng vào em trai: “Im miệng, em bị ngu à? Có mắt mà không biết nhìn, có đầu óc mà không biết nghĩ à?”

Ánh mắt lạnh lùng của anh trai Lương Chi Hoành nhìn chăm chằm vào Lương Chỉ Duy, Lương Chỉ Duy sởn tóc gáy.

Một lúc sau: “Anh, anh, tình hình bây giờ là như thế nào?

Giằng co rồi à?”

Một ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt Lương Chỉ Duy.

Lương Chi Hoành nheo mắt lại: “Em còn nói thêm một câu nữa, anh sẽ ném em vào giữa chiến trường kia đấy” Cậu vừa gọi “chiến trường”, tay cậu vừa chỉ về phía Savvy và Tô Lương Mặc.

Lương Chỉ Duy sợ hãi vội vàng rụt cổ lại không dám nói gì nữa.

“Hôm nay tôi tuyệt đối không để anh đưa Tiểu Ý đi!” Savvy nói.

Tô Lương Mặc bình thản nói: “Hôm nay tao sẽ đưa cô ấy đi, mày có thể ngăn cản được à?”

Bỗng chốc, thế cục giằng co trở nên sặc mùi thuốc súng.

Hai người đàn ông đều vô cùng xuất sắc nhìn nhau, cả hai đồng thời nhìn ra được sát khí nồng nặc trong mắt đối phương.

“Bùm!”

Hai người đồng thời nổ súng, nhắm thẳng vào đầu đối phương!