Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 746



Chương 746

Lúc đó, Lương Tiểu Ý chỉ chỉ ngoài cửa xe: “Có người tới đón mà, anh nhìn kìa, không cần lo lắng đâu. Sao anh còn khẩn trương hơn cả em thế? Lúc trước em không đồng ý cho bé lớn đi học, anh là người đã khuyên em rồi bảo đảm với em, bây giờ em đồng ý, đến ngày đi học thì anh lại bắt đầu lo lắng cái này lo lắng cái kia, mãi không chịu yên” Lương Tiểu Ý nhìn vào mắt Tô Lương Mặc, vô cùng nghiêm túc mà hỏi: “Từ khi nào mà anh trở nên dông dài như vậy?”

“Hơn nữa, anh xem, hôm nay anh đặc biệt chọn một chiếc xe khiêm tốn thế này, không phải là vì không muốn quá nổi bật sao? Không phải là vì không muốn để mấy đứa bé biết thân phận của hai đứa nó, sau đó sợ hãi, không dám thật lòng làm bạn với hai anh em bọn nó sao?”

Lương Chi Hoành và Lương Chỉ Duy được người phụ trách đón vào phòng học của lớp 1A, hai anh em sinh đôi vừa xuất hiện thì lập tức thu hút vô số ánh mắt.

“Ôi! Đẹp trai quá!” Một cô bé reo lên, tức khắc Lương Chỉ Hoành và Lương Chỉ Duy bị mấy cậu bé trong lớp nhìn với ánh mắt thù địch.

Lương Chi Hoành và Lương Chi Duy chính là vật phát sáng, hai cậu bé chẳng hề thua kém ông bố của mình.

Mặc dù Lương Chỉ Hoành hơi gầy, nhưng sự hờ hững giữa hai đầu lông mày được kế thừa từ Tô Lương Mặc ấy trông rất có sức hấp dẫn.

Còn Lương Chỉ Duy thì hai tay cắm vào túi đầy tự tin, cũng rất thu hút sự chú ý của các cô bé.

Nếu Lương Tiểu Ý ở đây thì chắc chắn sẽ lau nước miếng một phen… Má ơi, con nít ngày nay đều trưởng thành sớm thế sao?

Tóm lại, những cô bé trong lớp đều mê đắm hai anh em có ngoại hình giống nhau nhưng phong cách lại hoàn toàn khác xa này.

Còn mấy cậu kia ấy à… hớ hớ hớ.

“Tất cả giữ trật tự nào, đây là hai người bạn mới chuyển đến lớp chúng ta.’ Chủ nhiệm lớp nói, vẫy tay với Lương Chi Hoành và Lương Chỉ Duy: “Tới đây nào, mời hai thành viên mới gia nhập tự giới thiệu mình đi nào.”

Lương Chi Hoành nhìn thoáng qua thầy chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng, bình tĩnh đi lên bục, nói: “Chào buổi sáng, tớ là Lương Chi Hoành, sau này mong mọi người giúp đỡ.”

Giống như bản thân cậu, lời giới thiệu của Lương Chi Hoành cũng ngắn gọn súc tích, không chút dong dài. Sự lạnh lùng đẹp trai ấy lại một lần nữa lấy đi trái tim của các nữ sinh hơn nửa lớp chỉ trong nháy mắt.

Trong lúc nhất thời, các cô bé đều che mặt, thiếu chút nữa lên tiếng thét chói tai… Mặc dù còn nhỏ nhưng những đứa bé này đã biết được rất nhiều thứ vốn những bạn cùng lứa tuổi chưa được biết từ Internet, ti vi, từ truyền thông hay các đường dây khác.

Lương Chi Hoành cụp mắt xuống, vẻ mặt điềm tĩnh.

So với Lương Chỉ Hoành, Lương Chi Duy hoạt bát hơn rất nhiều, đi đến đâu cũng rạng rỡ như ánh mặt trời. Sau anh mình, Lương Chi Duy nhẹ nhàng đi lên bục giảng, cũng không hề luống cuống như anh mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn mà đẹp trai ngẩng lên, nở một nụ cười xán lạn, vui vẻ nói: “Chào các cậu, tớ tên là Lương Chỉ Duy, người vừa rồi là Lương Chỉ Hoành, anh trai tớ, còn tớ là em anh ấy. Bắt đầu từ hôm nay, hai anh em chúng tớ muốn trở thành bạn bè, bạn học thân thiết với mọi người, sau này sẽ cùng nhau học hành. Sau này, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn”

Nụ cười thật rực rỡ của cậu quả thật chính là một thứ vũ khí có tính sát thương rất cao! Đối với mấy cô bé vừa rồi còn đắm chìm trong sự lạnh lùng điềm tĩnh của Lương Chi Hoành thì càng gây đau tim hơn nữa!

Giờ phút này, những nam sinh trong lớp đã sắp cùng chung mối thù! Ai nấy đều hung dữ mà trừng Lương Chỉ Hoành và Lương Chỉ Duy đang đứng trên bục, nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì Lương Chi Hoành không hề hoài nghỉ, rằng lúc này cậu đã bị xẻ ra tám miếng rồi!

Thông minh bén nhạy như Lương Chi Hoành đương nhiên đã đoán trước được cảnh tượng sẽ diễn ra vào lúc này. Chẳng qua tính tình Lương Chi Hoành xưa nay luôn lạnh nhạt, không hề quan tâm đến những ánh mắt không mấy thân thiện này.

Còn Lương Chỉ Duy thì đã bị nhìn với ánh mắt thù địch như vậy từ khi mới học mẫu giáo, với cậu, chúng nó đã như bóng với hình, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Trên xe, Lương Tiểu Ý nhìn con đường hơi lạ lẫm trước mắt, cảm thấy có chút do dự.