Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 763



Chương 763

“…” Sếp Tô hỏi anh ta câu này anh ta biết phải trả lời thế nào mới được chứ? Vệ sĩ lập tức im lặng không nói lời nào.

Trong phòng làm việc của thầy giáo Phó, thầy giáo Phó đang ngồi trên ghế dựa. Trước mặt anh ta lúc này là hai bạn nhỏ đang bị phạt đứng.

Lương Chi Duy xẹp xẹp miệng nói: “Thầy ơi, em chịu phạt đứng thay anh trai em, thầy để anh ấy ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc nhé!”

À há! Lại còn dám cò kè mặc cả?

Thầy giáo Phó vừa nghe thấy cậu bé nói như vậy đã khó chịu nói: “Để cho các cậu đứng thì đứng cho nghiêm túc đi.

Tuổi còn nhỏ mà đã như vậy, mới phạt đứng như thế mà đã không đứng được?”

“Thân thể anh trai em…” Bé nhỏ Lương Chỉ Duy vội vã cướp lời, chưa để cậu bé nói xong, một giọng nói hờ hững từ bên cạnh đã vang lên: “Bé nhỏ, anh không sao” Vẻ mặt Lương Chi Hành lãnh đạm, ngắt lời bé nhỏ không để cậu nói tiếp nữa.

Bé nhỏ tức giận trừng mắt thầy giáo Phó mắng: “Hà khắc!”

Thân thể anh trai cậu đang lung lay kia kìa, đã đứng có cả nửa giờ rồi. Bình thường anh trai cậu bé chưa bao giờ phải đứng lâu như thế: “Nếu như anh trai tôi xảy ra vấn đề gì, thầy sẽ chết rất thê thảm cho xeml”

Thầy giáo Phó nghe thấy thế bật cười. Nhà họ Phó bọn họ ở thủ đô cũng là một gia đình danh tiếng, hiển hách. Lấy thân phận của anh ta hiện giờ mà nói, nếu như ai cũng có thể hù dọa anh ta, anh ta đã không làm cái nghề thầy giáo này từ lâu rồi.

Anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai, làm bộ làm tịch hỏi: “Bạn nhỏ Lương Chỉ Duy này, cái loại đe dọa này của trò ấy mà, thầy đây cũng đã nghe không ít” Chỉ khác lời nói, ý tứ như nhau. Mấy lời kiểu như thế, cái đám học sinh kia mang ra uy hiếp anh ta không chỉ một lần. Lúc mới đầu, cả đám ai nấy đều vênh váo tự đắc, sau đó thì sao? Chờ cho đến lúc những vị phụ huynh cao cao tại thượng kia đến đây, biết được thân phận của anh †a rồi, ngay cả những vị tai to mặt lớn, lai lịch hiền hách còn phải khách khí với anh ta đôi câu. Còn những người lai lịch nhỏ bé, phải cúi đầu khom lưng cũng không ít.

Hơn nữa hai đứa trẻ này lại mang họ Lương. Mà trong cái thành phố S này, cũng không có gia đình nào giàu có hưng thịnh họ Lương cả. .. Nhiều lắm thì cũng chỉ có thể là một nhà giàu mới nổi, lấy quan hệ để cho con vào Thịnh Quang đi học, hưởng tiếng thơm lây mà thôi.

Lương Chi Duy đưa bàn tay nhỏ bé ra đỡ lấy một bên người Lương Chi Hành.

Thầy giáo Phó vừa nhìn thấy, bực bội nói: “Để trò đó tự đứng. Trò đỡ cái gì mà đỡ?” Anh ta lạnh lùng chế giễu một tiếng: “Mới đứng được bao lâu chứ? Nếu như ngay cả việc đứng mà còn không đứng được, thế thì các trò có khác gì loại rác rưởi bỏ đi không chứ? Đứng còn không nổi thì trò lên lớp làm cái gì? Thà rằng ở nhà nghỉ ngơi còn hơn là tới trường học mà như vậy, cũng chỉ có thể mang gương xấu cho các bạn trong lớp”

Thầy giáo Phó nói lời cay nghiệt làm cho Lương Chỉ Duy căm tức vô cùng. Cậu bé dúng ánh mắt như nhìn người chết nhìn chòng chọc vào anh ta không thôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chi Hành sầm xuống, chỉ còn lại nét lạnh lùng, u ám.

Bị gọi là rác rưởi. .. Từ tận đáy lòng cậu bé cảm thấy rất không cam lòng.

Thầy giáo Phó bị anh em hai người nhìn chằm chăm cảm thấy cả người không dễ chịu. Anh ta lập tức đứng lên, hung ác giơ tay muốn đập rớt cánh tay Lương Chi Duy đang đỡ Lương Chi Hành.

“Cạch cạch rầm’ âm thanh lanh lảnh bất thình lình vang lên.

Thầy giáo Phó nhắm mắt, thống khổ ôm tay kêu một tiếng: “Tay, ôi cái tay của tôi”. Anh ta vừa mở mắt ra, đã thấy một người mặc cả thân tây trang đen, thắt caravat đứng trước mặt mình, không biết đã đứng đó từ bao giờ, “Anh, anh là ai!”

Thầy giáo Phó ôm tay mình ầm ï nói: “Nhanh, buông tay ral”

Cánh cửa phòng giáo viên vừa bị một cước kia của Tô Lương Mặc làm cho gần rụng, lung la lung lay dính vào bên tường, chính thức tuyên bố bỏ mình.