Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 867



Chương 867

Nhưng Lục Trầm lại không giống như vậy, mặc dù anh ta cũng là quý công tử danh môn của thành phố S như Tô Lương Mặc. Nhưng Tô Lương Mặc kia lại là hoàng thái tử, còn Lục Trầm anh ta chỉ là tùy tùng bên cạnh hoàng thái tử mà thôi.

Đúng là đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.

“Thế nào, xem ra Tổng giám đốc Tô không chào đón tôi rồi?” Vạn Nhược Mạn tao nhã bước đến chỗ ghế sô pha, sau đó ngồi xuống: “Đường đường là Tổng giám đốc Tô mà cũng có lúc sợ hãi hay sao?

“Hừ…” Tô Lương Mặc khế hừ một tiếng từ trong mũi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên thành một đường cong, nhưng lại không hề mỉm cười, trong đôi mắt hẹp dài kia hiện lên vẻ rét lạnh: “Khoảng thời gian trước tôi bận quá, suýt nữa thì quên mất cô chủ của nhà họ Vạn”

Nghe xong lời này, Vạn Nhược Phong hơi nhướng hàng lông mày lên, đang định nói gì đó thì trong ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng bên cạnh lại càng tỏa ra sự lạnh lẽo thấu xương, khóe miệng của Vạn Nhược Mạn hơi giật giật: “Tổng giám đốc Tô đúng là qua cầu rút ván. Tôi vẫn nhớ Tổng giám đốc Tô nợ Vạn Nhược Mạn tôi một mạng đấy”

“Ha ha”

Ánh mắt của Vạn Nhược Mạn đột nhiên biến sắc, cô ấy nheo mắt lại: “Anh cười gì vậy?”

“Vạn Nhược Mạn, nếu tôi là cô thì tôi sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này đâu” Từ đầu đến cuối, biểu cảm trên gương mặt của Tô Lương Mặc không hề thay đổi, một nửa bên mặt của anh ngược chiều ánh sáng, không thể nhìn ra được cảm xúc.

Dưới mắt nhìn của Vạn Nhược Mạn thì nó lại có một loại ánh sáng rực rỡ kỳ lạ, trái tim của Vạn Nhược Mạn khế đập liên hồi, cô ấy nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Lời này của Tổng giám đốc Tô là có ý gì? Người ta thường nói ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Nhà họ Vạn chúng tôi theo cả hai con đường chính trị và kinh doanh, nhưng đáng tiếc là tôi lại đam mê với con đường kinh doanh. Bản chất của nhà kinh doanh chính là vì lợi ích. Tôi đến đây để đòi ơn cứu mạng Tổng giám đốc Tô, đây là chuyện đương nhiên.”

Lục Trầm đứng bên cạnh nghe trộm, trong đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ hài hước…

Lúc anh ta nhìn về phía Vạn Nhược Mạn, đương nhiên không thể coi Vạn Nhược Mạn là một người phụ nữ nũng nịu, mà đối xử với cô ấy như một người phụ nữ nhà giàu bình thường. Người phụ nữ nhà họ Vạn rất khủng khiếp…

À, nghe nói năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhưng chăm sóc bản thân cũng khá tốt, nhìn qua chỉ giống như mới hai mươi mốt hay hai mươi hai tuổi mà thôi.

Nếu lúc này không hiểu biết chỉ tiết về Vạn Nhược Mạn, thì có bị người phụ nữ này lừa mất cũng không có gì kỳ lạ.

Tuy nhiên, nếu Vạn Nhược Mạn là hồ ly thì Tô Lương Mặc chính là hồ ly tinh.

Một con hồ ly đã thành tinh, nhưng chắc chăn là không dễ đối phó như vậy.

Lục Trầm ôm cánh tay, đứng một bên xem kịch vui bằng vẻ vô cùng hứng thú.

Quả nhiên, Tô Lương Mặc không hề giữ mặt mũi cho người nhà họ Vạn gì cả.

Sau khi nở nụ cười lạnh lùng với Vạn Nhược Mạn, anh lại thờ ơ nói: “Chuyện gì cũng phải có nguyên nhân và kết quả.

Vạn Nhược Mạn, cô thật sự chẳng thông minh chút nào”

Nụ cười hờ hững và ung dung của Vạn Nhược Mạn bỗng cứng đờ lại, cô ấy đột nhiên dừng lại, híp mắt hỏi Tô Lương Mặc: “Lời này của Tổng giám đốc Tô là có ý gì?”

Vạn Nhược Mạn không hề thua kém mấy người đàn ông con trai trong nhà họ Vạn, ông cụ Vạn cũng khen ngợi cô ấy đúng là trời sinh đã bản lĩnh như một người đàn ông, ông cụ không còn cảm thấy do dự nữa mà trực tiếp giao nhà họ Vạn cho cô ấy.

Nhưng chỉ tiếc là Vạn Nhược Mạn lại là con gái, điều này cũng khiến cho hành trình trở thành người trụ cột gia đình của cô ấy gian nan hơn rất nhiều so với mấy người đàn ông con trai, nhưng đây là nhà họ Vạn, cô ấy nhất định phải giành chiến thắng!