Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 96



Chương 96

 

Người đàn ông trọc đầu nói xong, chỉ tay về phía Thẩm Minh Viễn, ra lệnh cho những người đàn ông xung quanh: “Đánh nó cho tao! Đừng đánh chết cũng đừng đánh tàn phế, để lại chân tay lành lặn cho nó. Đánh nó đau là được” Ngụ ý là, chỗ nào đau đánh chỗ đó, nhưng tuyệt đối không được đánh tàn tật đánh chết. Đây cũng là bên trên ra lệnh cho đám anh em họ.

 

Vừa dứt lời, mấy người đàn ông to cao thô kệch lập tức đánh Thẩm Minh Viễn một trận.

 

Bọn họ tuy rằng cao lớn thô kệch nhưng đánh người rất có kỹ năng.

 

Không đánh vào những nơi yếu hại, nhưng tuyệt đối có thể khiến người ta đau đến ngất đi.

 

Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy đủ rồi, liền kêu dừng lại, “dừng lại! Lúc này chiếc xe cũng lái đến vùng ngoại ô, ít nhất cũng ở bên ngoài khu Ngũ Hoàn. Chiếc xe dừng lại trước một khu rừng vắng vẻ, Thẩm Minh Viễn bị vứt xuống xe.

 

Người đàn ông đầu trọc đứng trên xe, đem tàn thuốc lá vứt lên trên người Thẩm Minh Viễn, lạnh lẽo nói: “Sau này mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, không phải ai mày cũng có thể tùy tiện bắt nạt. Nếu còn có lần sau, bọn tao sẽ vứt mày vào xuống sông cho cá ă Thẩm Minh Viễn toàn thân chồng chất vết thương, khóe miệng tràn ra tia máu. Cả người sững sờ, chán nản ngã trên đất, hắn ngẩng đầu nhìn cảnh hoang dã xa lạ xung quanh, chật vật bò dậy, nơi đáy mắt bùng cháy ngon lửa của sự hận thù!

 

Là con khốn Lương Tiểu Ý kia! Nhất định là cô ta!

 

Nếu như không phải cô ta, làm sao có thể giải thích được những lời cuối cùng của tên đầu trọc kia? Là con khốn đó bị hắn đánh nên ghi thù, thuê người đánh hắn một trận!

 

Lúc Lương Tiểu Ý đang ăn cơm, y tá đã đến rút ống tiêm truyền dịch cho cô. Đúng lúc nhìn thấy nam thần tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ đang dịu dàng đút cơm cho một người phụ nữ…. Cảnh tượng ấy khiến y tá sợ đến mức suýt chút nữa làm tăm bông rơi hết xuống đất.

 

Sau khi rút ống tiêm truyền dịch ra, cô y tá đó giống như sau lưng có ma đuổi theo, dưới chân như đi Phong Hỏa Luân, vội vàng chạy nhanh ra ngoài. Không chạy không được, bởi trong cả quá trình tổng giám đốc của các cô đều dùng ánh mắt sắc lạnh như dao mà nhìn cô… Rõ ràng ghét bỏ cô chen vào đây.

 

“Lúc trước em mệt đến ngất đi, chốc nữa nghỉ thêm chút nữa rồi chúng ta về nhà” Tô Lương Mặc đút cơm cho Lương Tiểu Ý xong liền nói.

 

“Không được” Lương Tiểu Ý nói: “Lưu Quốc Văn vừa mới thực hiện phẫu thuật xong, phải quan sát thêm hai mươi tư tiếng sau phẫu thuật, trong khoảng thời gian này em sẽ không đi đâu hết, chỉ ở lại bệnh viện để đề phòng bất cứ tình huống nào”

 

Nghe vậy Tô Lương Mặc hơi bực, “Lương Tiểu Ý!”

 

Đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, lòng Lương Tiểu Ý căng thẳng, theo bản năng rụt cổ làm đà điểu.

 

Không thể bởi vì dạo gần đây anh đối xử tốt với cô, cô liền có thể quên mất anh là Tô Lương Mặc!

 

“Em..” Lương Tiểu Ý cắn môi, bàn tay cuộn tròn dưới chăn siết chặt thành nắm đấm, cuối cùng nghĩ, chết thì chết. Cô dứt khoát cắn răng, nhắm mắt lại nói: “ Em là bác sĩ, bảo đảm an nguy của bệnh nhân cần phải đặt lên hàng đầu. Nói tiếp, trước đó em nói em muốn giúp đỡ những bệnh nhân u não không có khả năng khám bệnh, anh cũng đã ủng hộ em. Bây giờ sao có thể như thế này”

 

Tô Lương Mặc giận đến bật cười, được lắm, giờ còn cãi lại anh.

 

“Anh nói không được!” Tô Lương Mặc hung hăng nói. Nhưng người đã hạ quyết tâm nào đó kia không định nghe lời khuyên của anh.

 

Lương Tiểu Ý vò đã mẻ chẳng sợ sứt, ngẩng cổ, ương bướng ngước mắt khuôn mặt tuấn tú nặng nề đen xì kia: “Dù sao em cũng không quan tâm, hôm nay em nhất định phải ở lại bệnh viện! Em không đi! Không đi!

 

Không đi! Anh làm gì được em?”

 

Tô Lương Mặc bị cô chọc tức đến phát điên…Em giỏi Tiểu Ý!

 

Anh nhanh chân đi về phía trước, bước chân vô cùng khí thế. Lương Tiểu Ý nhìn thấy dáng người thon dài đi nhanh về phía mình, sắc mặt ngay lập tái nhợt, vội vàng lăn một vòng, xoay người xuống giường, muốn vòng qua giường chạy ra khỏi phòng bệnh. Nhưng khi cô vừa mới đi đến cuối giường, Tô Lương Mặc lập tức phản ứng lại, duỗi tay ra, suýt chút nữa thì tóm được Lương Tiểu Ý.

 

Lương Lương Tiểu Ý phản ứng cũng không chậm, nhìn thấy anh bám theo vòng tới cuối giường, cô liền nhảy lên giường một cách nhanh chóng, định chạy qua giường, nhảy xuống bên kia, vừa chạy vừa hốt hoảng hô lên: “Anh đừng có đuổi theo em, dù sao hôm nay em khẳng định, nhất định, tuyệt đối ở lại bệnh viện. Em sẽ không về nhà cùng anh đâu!”