Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 19: Không thể tha thứ



Sáng sớm, hai chị em nhà họ Ân ngồi trong xe được ba đưa đến lớp học. Xe của ba Ân vừa đi thì ngay bên cạnh liền có thêm một chiếc xe hơi xuất hiện.

" Nhượt Hân Chi?"_ Nhạc Huân nhìn thấy cô ta thì lộ chút ngạc nhiên.

" Em cũng biết cô ấy à?"_ Mẫn Chi nghiên đầu nhìn.

" Bạn gái cũ của anh Hạc Thần đó chị. Ha, tình yêu cấp hai."

Ân Nhạc Huân cười khẩy, lại cảm thấy có chút buồn cười.

" Fuck? Còn nhỏ thế mà yêu đương rồi à?"

Ân Mẫn Chi nhếch môi, tình yêu thời trẻ trâu thì đáng nói không?

" Chị không biết thôi. Bọn họ là thanh mai trúc mã, có lẽ là có tình cảm từ bé rồi. Sau đó thì lúc nào cũng bám lấy nhau, em nghe nói là có yêu đương thôi, chứ không biết phải thật không..."

" Nhưng chị thấy quan hệ giữa bọn họ không được tốt lắm."

" Chị gặp cô ấy rồi sao?"_Ân Nhạc Huân

" Ừ. Tối hôm qua, nhưng thái độ của tụi Hạc Thần với cô ấy lạ lắm."

" Vậy sao?! Em chỉ biết đột nhiên Nhượt Hân Chi lại sang nước ngoài du học rồi sau đó thì không biết nữa. Hình như từ lúc đó thì anh Hạc Thần càng trở nên trầm tính hơn."

" Ồ!"_ Ân Mẫn Chi thầm cảm thán, có thể khiến cho 1 người thay đổi tính tình, thì hẳn là tình cảm không phải dạng sớm nắng chiều mưa rồi.... nhỉ?

" Thôi. Em lên lớp đây, chị cũng về lớp đi."

" Ừ"

Nói rồi hai người chia ra làm hai hướng.

Ân Mẫn Chi ngồi trong lớp, vừa hay nhìn thấy Nhượt Hân Chi đi cùng giáo viên 11A2 đi ngang qua lớp cô.

" Cũng may là không học cùng lớp."_ Thương Tinh liếc một cái nhịn không được mà nói.

Ân Mẫn Chi nghe thấy rồi nhìn cô chứ không hỏi gì thêm.

" Chỉ còn vài ngày nữa là đến kì thi rồi. Các em cố gắng học tập thật tốt nhé, đừng đặt nặng vấn đề điểm số. Điểm số không quan trọng, nó không đánh giá được tính cách của một con người. Nhưng cô vẫn hy vọng trên bảng thông báo top 10 sẽ có tên các học sinh của lớp 11B1 nhé."

Cô giáo chủ nhiệm đứng trên bục nói sau đó lại ra ngoài vì gần thi nên đa số sẽ toàn là giờ tự học.

" Là điểm số không quan trọng dữ chưa?"

" Ai mà không biết cô chủ nhiệm lớp mình vô cùng đặt nặng vấn đề này với các lớp trước. Nhưng cô ấy quên rằng còn lớp 11A1 và 11A2 à?"

" Ha, quan tâm làm gì. Lớp mình còn có Ngũ Hoàng mà. Năm nào cậu ấy chẳng đứng thứ hai?"

" Đúng rồi ha."

" Học giỏi sướng ghê ha."_ Thương Tinh chóng cằm đáp lời đám người nhiều chuyện kia, lại đưa mắt nhìn người được bàn tán đang ngủ không biết trời trăng gì.

Nói sao đây? Giỏi từ trong trứng?

" Quả thật là như vậy."_ Mẫn Chi ôn lại những đề toán mà Ngũ Hoàng giúp cô giải, hơn nữa anh giảng bài cũng rất dễ hiểu. Có những bài giáo viên giảng Mẫn Chi không hiểu nhưng anh ta giảng 1 lần là cô hiểu ngay.

" Hửm? Tớ thấy cậu cũng rất chăm chỉ, thành tích chắc chắn sẽ cải thiện."_ Thương Tinh quay sang nhìn cô, sự cố gắng của Mẫn Chi cô đều nhìn thấy.

" Tớ cũng mong là như vậy!"

Đến giờ ra chơi, cả đám lại tụ lại ngồi dưới căn tin.

" Cậu thiếu ngủ đấy à?"_ Mẫn Chi nhìn Nhất Dật khi thấy cặp mắt không thể đen hơn của anh.

" Chỉ có cậu là quan tâm tớ thôi, hôm qua tớ phải tiếp đối tác với bố tớ tận 2 giờ sáng mới xong. Về đến nhà của tớ thì cũng gần 2h30, tắm rửa nữa liền không ngủ được bao nhiêu."_ Nhất Dật nhướng người ôm lấy vai của Mẫn Chi ủy khuất nói, nhớ đến mà chỉ có rùng mình thôi.

" Nói chuyện thôi đụng tay đụng chân làm gì."_ Ngũ Hoàng lên tiếng, ngay lúc ấy Hạc Thần cũng không nhẹ nhàng gì mà gỡ tay cậu ra khỏi người cô.

Bạch Thương Tinh trông thấy cảnh này mà buồn cười, hai người nay là sao đây? Giữ vợ à?

" Tớ nghe nói thi xong trường sẽ tổ chức đi chơi đó."_Bạch Thương Tinh

" Đi đâu?"_ Nhất Dật ngóc đầu nhìn cô.

" Đi núi á."_ Mẫn Chi buột miệng nói.

" Hửm? Sao cậu biết vậy?"_ Ngũ Hoàng

" Đúng đấy! Vẫn chưa có quyết định cụ thể mà... còn phải đợi chú Hạc thế nào nữa."_ Thương Tinh

Ba của Hạc Thần là người đồng sáng lập ra ngôi trường này, tất cả các chuyến đi chơi do trường tổ chức đều dùng khoảng 80% số tiền mà ông ấy đầu tư vào nên đi đâu cũng đều do ông quyết định. Và tất cả cũng chỉ để làm cho Hạc Thần cảm thấy vui.

Ân Mẫn Chi biết mình bị lố lời liền nhìn sang Hạc Thần cầu cứu, cô cũng chỉ là nhớ về lúc trước lên buột miệng nói ra thôi.

" Ba tớ định như vậy, tớ vừa nói cho cậu ấy nghe."_ Hạc Thần nhìn cô đang khổ sở cầu cứu, gương mặt xíu chút thì bị phát hiện trông vô cùng hài hước.

" Thật là sẽ đi núi à?"_ Thương Tinh chống cằm nhìn, có chút chán nhỉ?

" Tớ muốn đi biển... Thời tiết này mà đi biển thì tuyệt biết bao."_ Mẫn Chi cũng chống cằm y hệt Tinh Tinh, nếu không được cũng không sao. Cô sẽ kêu ba cô chỡ cô đi sau vậy.

" Chào mọi người."_ Nhượt Hân Chi vui vẻ đi tới còn rất tự nhiên ngồi vào khoảng trống còn lại bên cạnh Hạc Thần.

" Đ*M*..."

" Lại chửi thề rồi? Chẳng phải bỏ rồi sao?"_ Nhất Dật nhìn Thương Tinh đang mặt nhăn mày nhó thái độ không thể chán ghét hơn.

" Thì sao? Cậu cũng có bỏ được cái thói trăng hoa của mình đâu mà nói tớ?"_ Thương Tinh chóng hông đanh đá nhìn cậu.

Thế mà Nhất Dật lại cảm thấy cô giống như một đứa nhóc bị giành mất kẹo mà hung hăng đòi lại vậy. Dễ thương...!!!!!

" Cậu mới về à?"_ Ngũ Hoàng nhàn nhạt hỏi nhưng không nhìn cô.

" Ừ, mới về. Các cậu không vui khi gặp lại tớ sao? Dù gì cũng hơn 3 năm..."

" Ít nhỉ? Đi hẳn 90 năm rồi về cũng chưa muộn đâu."_ Thương Tinh

" Haha, sao có thể? Do công việc của bố tớ nên..."

" Thì liên quan gì tới bọn này mà kể?"_ Thương Tinh nhếch môi vô cùng coi thường.

Ân Mẫn Chi với loại chuyện khó hiểu này chỉ biết cắm đầu ăn, Ngũ Hoàng nhìn thấy cô cứ cắm đầu ăn rồi lại dẻ dẻ miếng thịt đùi gà trông buồn cười vô cùng. Thế là anh lấy nĩa của mình và cằm lấy nĩa trông tay cô, giúp cô lấy thịt ra.

" Ồ... Cảm ơn cậu."

Hạc Thần chứng kiến một màn cũng không nói gì, chỉ chăm chú bấm điện thoại. Nhất Dật tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, Thương Tinh ăn như nhai phải ớt sắc mặt vô cùng khó coi. Không khí từ khi Nhượt Hân Chi bước vào liền thay đổi rõ rệt.

" Hạc Thần, cậu cũng giận tớ sao?"_ Nhượt Hân Chi quay sang nhìn anh.

"..."

" Dù gì chúng ta cũng chưa chia tay mà... Tớ..."

Hạc Thần đặt điện thoại lên bàn, trên màn hình là tin nhắn cách đây ba năm. Toàn bộ đều là tin nhắn do Hạc Thần gửi đi, không có một phải hồi.

" Cái này... do tớ làm mất điện thoại nên..."

" Đừng lý do nữa, không thể tha thứ chính là không thể tha thứ!"_ Nhất Dật buồn ngủ dẫn đến vô cùng khó chịu, lạo có ngưòi cứ lãi nhãi chuyện không đâu khiến cho anh vô cùng bực bội. Ân Mẫn Chi cũng lần đầu thấy mặt này.