Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 2: Đánh chết tôi đi



Đến đây cũng đã hơn 1 năm kể từ cái ngày hôm đó. Ân Mẫn Chi trực tiếp chạy đến lớp 12A nhìn mặt Ngũ Hoàng, cô đứng bên ngoài cửa lớp từ lúc lớp học bắt đầu đến lúc ra chơi thì các bạn học sinh mới biết rằng Ân Mẫn Chi đứng đó.

Cô đứng đến khi Ngũ Hoàng bước ra khỏi lớp, anh nhìn cô, anh vẫn như thế, vẫn phong thái đúng chuẩn hotboy của trường. Còn cô chỉ là một cô mập với số phận bất hạnh mà thôi, mãi mãi cũng chẳng thể hòa hợp.

Hiện trường có rất nhiều học sinh vây quanh xem xem Ân Mẫn Chi sẽ nói gì tiếp theo, nhưng bất ngờ thật. Cô nhìn thêm khoảng chừng 5 phút, đến khi Ngũ Hoàng mất kiên nhẫn định rời đi thì Ân Mẫn Chi lại nói một câu rồi xoay lưng mà rời đi trước.

" Tạm biệt nhé... thời thanh xuân của tôi."

Ngũ Hoàng chau mày nhìn theo cô, bóng lưng tủi thân đấy không phải lần đầu anh nhìn thấy.

" Ân Mẫn Chi làm sao vậy?"_ Nhất Dật (cũng là 1 trong 3 hotboy của trường)

Kể từ ngày hôm đó, không một ai có thể nhìn thấy Ân Mẫn Chi xuất hiện trong trường học nữa nhưng đồng thời cũng nhìn thấy một cô mập chạy tới chạy lui khắp nơi trong thành phố, làm rất nhiều công việc khác nhau từ sáng đến tận tối khuya.

Bọn học sinh điều tra ra thì biết được ba của cô như thế cũng có chút động lòng, hối hận về những lời mình đã nói. Ân Mẫn Chi lại không nỡ để Ân Nhạc Huân nghỉ học, cô kiên quyết bắt em ấy phải đi học chỉ một mình bản thân đi làm, còn mẹ thì ngày đêm ở bệnh viện chăm sóc cho ba.

" Này!!! Cô bị làm sao vậy hả? Đây là cái đĩa thứ mấy trong ngày rồi?"_ Chủ quán tức giận đi tới mắng chửi.

" Cháu... cháu... cháu xin lỗi, do cháu chưa ăn gì nên..."_ Ân Mẫn Chi run rẩy nhặt từng mảnh vỡ lên, lúc sáng cô vừa đi đóng tiền viện phí nên chẳng còn 1 đồng nào trong túi mà bây giờ cũng đã là 22 giờ rồi.

" Ăn, ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. Cô không tự nhìn bản thân mình à? Mập như vậy nhịn thêm 3 ngày nữa cũng chẳng sao đâu. Lo mà rửa đàng hoàng cho tôi, số đĩa vỡ sẽ trừ nào tiền lương hôm nay. Nếu còn bể thêm 1 cái nào nữa thì nghỉ việc luôn đi."_Chủ quán nói rồi bỏ đi.

Ân Mẫn Chi không nói thêm gì chỉ cuối gầm mặt tiếp tục công việc của mình. Với loại lời nói thế này... ngày nào cô cũng phải nghe, giống như đã quá quen rồi... nhưng mà, lúc nào cũng đau lòng như thế...

Cô cũng chẳng thể hiểu tại sao bản thân không thể xuống cân trong suốt hơn 1 năm luôn làm việc vất vã như vậy...

Sau khi hoàn thành xong công việc, Ân Mẫn Chi đi đến bệnh viện thăm ba. Đứng trước cửa phòng bệnh cô nhìn vào trong thấy mẹ đang nằm gục bên cạnh giường bệnh, cô định mở cửa đi vào trong rồi lại thôi. Xoay người đi về hướng cầu thang, cô muốn một nơi thoáng mát yên tĩnh.

" Là cô gái đó?"

" Ân Mẫn Chi? Chị cũng biết Ân Mẫn Chi à?"

" Tên là Ân Mẫn Chi à?"

"... "

Ân Mẫn Chi đứng trên sân thượng ngắm nhìn thành phố về đêm, rực rỡ như thế, xinh đẹp như thế... nhưng lại chẳng hề nhẹ nhàng với cô...

Ngồi một lúc liền nghe trời gầm gừ, cô cười khổ. Không phải chứ? Mới vừa bước sang tháng 3 đã muốn mưa rồi à? Những lúc cô rơi vào tuyệt vọng thì trời đều sẽ mưa nhỉ?

" Ha... chắc không đến nổi vậy..."

Lời nói còn chưa kịp dứt liền " Ào Ào " mưa đỗ xuống như trúc nước, Ân Mẫn Chi đưa tay vuốt mặt tức giận đứng dậy giơ ngón giữa lên bầu trời hét lớn.

" Có ngon thì đánh chết tôi luôn đi."



" Rầm"

Sét đánh thẳng vào người Ân Mẫn Chi khiến cô ngay lập tức ngã xuống đất. Nhưng Ân Mẫn Chi lại không biết, ngay thời khắc đó đã có tới 2 tia sét...

Ân Mẫn Chi hai mắt mở to nhìn bầu trời, cô chết rồi thì ba, mẹ cô biết làm sao? Còn cả tương lai của em trai cô... phải làm sao? Cô hối hận rồi, cô muốn sống tiếp, cái gì cô cũng có thể chịu đựng được hết, hãy cho cô sống tiếp... Xin ông đấy... Ông Trời ơi...

Cuộc đời Ân Mẫn Chi chỉ như thế thôi sao? Đến cả hạnh phúc cô cũng không có phúc phần hưởng thụ à? Chỉ nói đùa một cái liền đánh chết cô, chết cũng dễ dàng quá rồi...