Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 46: Muốn được thưởng



" Bộ anh không có gì làm à? "

Hạc Linh khó chịu vô cùng vì đang là giờ làm việc, cô còn đang xem lại hồ sơ bệnh án thì cái tên Hoằng Cẩn Du này không hiểu sao cứ ngồi trong phòng làm việc của cô từ sáng cho tới giờ. Còn uống hẳn hai cốc cafe nữa chứ.

" Tất nhiên! Tôi luôn rảnh mà! "_ Hoằng Cẩn Du nhún vai hai cái tay cầm điện thoại lướt lướt.

" Anh không có phòng làm việc à? "_ Hạc Linh nghiến răng hỏi tiếp.

" Có nhưng tôi thích ở đây hơn, dù gì vẫn chưa vào ca trực của tôi. "

" Anh trực ca chiều mà anh đi sớm để làm phiền tôi hả? "_ Quạo

" Tôi đâu có làm phiền em, tôi chỉ ngồi đây thôi mà. "_ Hoằng Cẩn Du chớp chớp mắt vô cùng oan uổn mà nói.

" Nhưng tôi không thích, về đi. Anh làm phiền tôi nhiều lắm. "

Vốn dĩ Hạc Linh nói như thế là vì ngày nào anh ta cũng đến và ngồi ở đó hết, ngày một ngày hai thì cô còn chịu được nhưng ngày nào cũng đến thì ai mà chịu nổi?

" Em đuổi tôi hở? "_ Hoằng Cẩn Du bí xị mặt mày dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn cô.

" Tất nhiên, giờ anh hiểu thì có hơi muộn đó. "_ Hạc Linh trề nhẹ môi khẽ nhún vai đáp.

" Kệ em! "

Hạc Linh đen mặt đến cạn lời, cái đồ thần kinh.

Trận đấu kết thúc và tất nhiên là đội của Hạc Thần chiến thắng với tỉ số áp đảo.

" Cậu chơi hay lắm! "_ Hoằng Mai Dân đi đến gần Ngũ Hoàng trên tay cầm chay nước đưa cho anh.

" Cảm ơn. "_ Ngũ Hoàng liền mở chay nước ra uống.

" Tớ khá bất ngờ vì cậu đến đó. "_Ngũ Hoàng

" Vậy sao? … Tớ rãnh nên đến xem thôi. "_ Cô còn định bảo là muốn xem anh chơi bóng cơ.

" Sao cậu không đeo? "

Ân Mẫn Chi ngạc nhiên khi lúc chụp hình kỉ niệm nguyên nhóm thì Hạc Thần lại đeo huân chương cho cô.

" Nhà tớ nhiều rồi nên cho cậu đó. "_ Hạc Thần không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cứ lờ đi hướng khác thôi.

" Thật ra là nó cố gắng giành huân chương để tặng cho cậu đấy, Hạc Thần nhà tớ không biết nói lời đường mật nên cậu thông cảm nhé. "_ Nhất Dật nhỏ giọng nói với Mẫn Chi chỉ vừa đủ hai người nghe.

" Thật là… "

Bên cạnh đó mọi người xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên với hành động của anh liền không ngừng bàn tán to nhỏ.

" Cậu thấy gì không? Hạc Thần đeo huân chương cho Ân Mẫn Chi kìa. "

" Thấy! Bạn thân người ta thôi mà! "

" Cậu ngốc thế? Làm gì có bạn thân nào lại nhìn nhau tình như vậy? "

" Tớ dám chắc là hai người đó đang mập mờ với nhau luôn ấy. "

" Cái đó mà mờ gì nữa? Rõ ràng quá rồi còn gì, bạn tớ còn bảo thường xuyên thấy hai người họ tách lẽ đi chơi với nhau đó. "

" … "

Nhượt Hân Chi vẫn ngồi ở chỗ xem thi đấu nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người mà không khỏi tức giận liền bỏ đi về. Dương Nhượt Vân nhìn theo bóng dáng cô ta rời đi liền nhếch môi cười, rồi cũng đứng dậy ra về.

" Sao lúc nãy cậu lại nói như vậy với cậu ấy vậy? Tớ thấy có ồn ào lắm đâu? Hơn nữa mọi người xung quanh đều như thế mà. "_ Hương Linh

" Cậu không nghe bọn họ nhắc đến anh Nhất Dật sao? Rõ là chỉ bảo xem nhau là bạn thân vậy mà giờ cứ ghép nhau như thế làm gì? "_ Dung Huyền Phương mím môi nhìn xuống dưới sân bọn họ đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Bạch Thương Tinh còn đang kẹp cỗ Nhất Dật nữa chứ.

" Mà cậu là bạn tớ thì phải bênh tớ chứ? Tại sao lúc nãy còn cản tớ vậy? "_ Dung Huyền Phương

"? "

" Tớ sợ nhục đấy! "

Dung Huyền Phương trợn mắt nhìn Hương Linh.

" Dù là bạn thân hay người yêu hay là một mối quan hệ gì đi chăng nữa thì nó có liên quan đến cậu nữa đâu? "

" Cậu nên nhớ là cậu đã chia tay rồi, cậu không có quyền làm như vậy. Sau này cậu còn hành xử thiếu suy nghĩ như vậy thì đừng đi chung với tớ nữa. "

Hương Linh nói xong liền tức giận đi về. Dung Huyền Phương nhìn theo chỉ biết mím môi không nói thêm được lời nào.

Hương Linh ngày nào cũng phải nghe Dung Huyền Phương càm ràm về việc của Nhất Dật đã rất kiên nhẫn lắng nghe là quá đủ rồi. Hôm nay lại còn làm như vậy, thật mất mặt.

Buổi chiều hôm nay đáng lí ra là sẽ không có học môn gì nhưng vì sáng đã cho nghỉ nên buổi chiều mọi người phải đi học bù.

Trong lớp 11A1 có một tiết là giáo viên Lý đứng lớp còn ba tiết còn lại là tự học. Nhưng học sinh trong lớp đều là học sinh giỏi, tất cả đều nằm trong top 50 của trường nên tinh thần tự giác vô cùng cao. Hạc Thần ngồi với Nhất Dật hết nămd ngủ rồi lại chơi game, bạn học thật không hiểu sao hai người họ lại có thể học giỏi như vậy.

" Tớ đi vệ sinh một chút, chơi trước một trận đi. "_ Hạc Thần đứng dậy.

" Vậy tớ ngủ… khi nào vào thì gọi tớ dậy. "_ Nhất Dật tắt điện thoại nằm dài lên bàn.

" Ừ. "

Hạc Thần đi vào nhà vệ sinh lại đột nhiên muốn hút thuốc liền đi về khu phía sau lớp học. Bên này gần bể bơi của trường nhưng đây vẫn chưa phải thời gian để học bơi nên vô cùng vắng vẻ, khu bên cạnh lại chỉ toàn cây lớn còn đang trong giờ học nên không có ai đến đây cả rất thích hợp cho các nam sinh lén lút hút thuốc.

Hạc Thần lục trong túi quần ra một bao thuốc lá, lấy một điếu ngậm lên miệng rồi cất hộp lại vào trong túi quần.

Ngay giây phút cái bật lửa được đưa đến gần điếu thuốc thì một lực lấy điếu thuốc ra khỏi miệng của anh.

" Mẫn Chi? "

Hạc Thần vô cùng ngạc nhiên nhìn cô, sao lại ở đây rồi?

" Ai cho cậu trốn học ở đây hút thuốc hả? "_ Ân Mẫn Chi trực tiếp ném điếu thuốc xuống đất còn dậm dậm vài cái.

Hạc Thần nhìn điếu thuốc bị dậm nhẹp đép nằm dưới đất không tức giận mà còn thấy buồn cười, cô lúc này trông giống như cô người yêu nhỏ đang bắt quả tan bạn trai lén mình hút thuốc vậy.

" Cười gì chứ? Mau đưa cái bật lửa với hộp thuốc cho tớ. "

Ân Mẫn Chi không đợi cậu phải khán hay giải thích gì thêm mà trực tiếp giựt lấy cái bật lửa trên tay cậu và đưa tay vào túi quần muốn lấy hộp thuốc ra.

Quần Âu ở trường nam sinh bọn họ được thiết kế khá sâu, dài hơn điện thoại 3 4 cm để thuận tiện cho học sinh mang điện thoại ngay cả váy của nữ sinh thì túi cũnh được thiết kế như thế.

Vừa cho tay vào trong túi anh Ân Mẫn Chi liền cảm thấy bản thân có gì đó hơi không đúng liền rụt tay về, mặt cũng xuất hiện vài phiến hồng.

" Cậu… cậu mau mang ra cho tớ. Không cho cậu hút nữa. "

Hạc Thần nhìn thấy bộ dạng tự làm tự xấu hổ của cô liền không nhịn được muốn trêu chọc thêm.

Hạc Thần không nói không rằng kéo tay cô khiến cho cô không có chút chú ý liền ngã vào người anh. Cả hai đều có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương, vô cùng mãnh liệt.

" Cậu… "_ Ân Mẫn Chi đã ngại nay còn ngại hơn.

" Tớ đột nhiên muốn được thưởng a ~"

" Thưởng? "_ Ân Mẫn Chi khó hiểu nhìn Hạc Thần, tại sao lại muốn thưởng?

" Thì lúc sáng tớ đã đạt được giải nhất cuộc thi bóng rổ đó… tớ muốn được thưởng nha ~ "_ Hạc Thần hai tay đặt lên eo cô nói.

Cả hai đứng dựa sát vào cái cây, dáng người đều cao gầy nên cái cây lớn ấy vừa đủ che khuất họ. Ồ, tình trạng này có chút quen mắt nha.

" Không phải là nhận được huân chương rồi sao? Cậu muốn lấy lại hả? Nhưng tớ để nó ở nhà rồi… Hay cậu muốn tớ tặng gì sao? "_ Ân Mẫn Chi thành thật hỏi khiến anh bật cười, cô cũng thấy khó hiểu. Muốn tặng gì thì nói người ta, ôm ôm ấp ấp làm gì? Lỡ có ai đi ngang nhìn thấy thì biết phải làm sao?

" Để tớ nghĩ xem… "

" Hay cậu hôn tớ một cái đi. "

" Hả? "

Ân Mẫn Chi ngạc nhiên nhìn anh đến há hốc miệng, nói đùa hay thật vậy?

" Cậu không nghe rõ sao? Vậy để tớ nói lại nha. Tớ muốn… "

Lời chưa kịp nói ra đã bị Ân Mẫn Chi lấy tay bịt miệng lại. Trước kia Hạc Thần rất không thích việc động chạm cơ thể, nhưng dạo gần đây thì anh cảm thấy đó cũng không hẳn là không tốt nha.

" Làm sao có thể chứ? "_ Ân Mẫn Chi ngại ngùng cúi gầm mặt xuống.

" Sao lại không? "_ Hạc Thần nhìn thấy bộ dạng này của cô thì vô cùng vui vẻ liền cúi sát người xuống nói nhỏ vào tai cô, cô gái này rất dễ ngại ngùng nha. Hơi thở của anh phà vào tai mẫn cảm khiến cho Ân Mẫn Chi không nhịn được mà rùng mình một cái.

" Tớ, tớ còn chưa đồng ý làm bạn gái cậu đâu. "_ Ân Mẫn Chi cảm giác đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi.

" Thế cậu định khi nào thì đồng ý… Cậu định để tớ chờ đến khi không còn dùng được nữa hả? "

Ân Mẫn Chi ngước lên nhìn anh, không dùng được nữa là ý gì vậy?

" Sao lại không dùng được nữa? "

Hạc Thần bậc cười vì ánh mắt vô cùng ngây thơ của cô. Không phải chứ? Tính ra tuổi thật thì cô đã 20 rồi đó, vậy mà lời này cô lại không hiểu sao?

" Cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy? "_ Hạc Thần siết chặt cô trong tay, da thịt cách nhau một lớp vải mỏng có thể cảm nhận được sức nóng mạnh mẻ thì cơ thể cô.

Ân Mẫn Chi rút người lại một chút, môi của anh vừa chạm vào tai cô đó. Từng chữ đều đánh thẳng vào trí não cô.

" Cậu… "_ Ân Mẫn Chi đảo mắt một vòng liền hiểu ra lời nói của anh là ý gì.

" Cậu… cậu, chết tiệt không được chọc tớ. "_ Ân Mẫn Chi mím môi tự cảm thấy bản thân sắp giống như con rùa rụt cổ rồi.

" Haha, cậu dễ thương quá đi. "

“…”

Ân Mẫn Chi mím môi không thương tiếc giậm mạnh chân vào chân của anh cũng vì thế mà Hạc Thần buông tay ra, ôm lấy một chân của mình nhảy lò cò. Còn Mẫn Chi thì bỏ đi về lớp học không thèm nhìn anh lấy một cái.

Vốn dĩ đang học tiết toán mà có hơi buồn ngủ nên cô mới đi vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy Hạc Thần đang đi đâu đó nên cô quyết định là đi theo.

Đến nơi mới biết là anh tìm chỗ mà hút thuốc… Biết thế đã không đi theo rồi, còn dám chọc ghẹo người ta.

Hạc Thần dù đau nhưng miệng thì vẫn cười vui vẻ.