Sau khi kết thúc ca phẩu thuật kéo dài hơn 5 giờ đồng hồ, dù thành công nhưng lại không ai nói với ai một câu nào. Bác sĩ kết hợp với Hạc Linh ngày hôm nay chính là Hoằng Cẩn Du.
Bệnh nhân mà hôm nay bọn họ phải cứu chính là người đã phạm tội giết người nhưng mắc bệnh tim bẩm sinh và trong lúc đua xe với bạn bè lại bị tai nạn xe nên dẫn đến chấn thương sọ não. Anh ta đã được chuyển vào bệnh viện được 2 ngày, sau đó mới biết gia đình anh ta khá là có tiếng tâm nên gia đình nạn nhân dù có kiện thế nào cũng trở thành công cóc.
Hoằng Cẩn Du ở trong phòng phẩu thuật chỉ đứng yên nhìn người đang hôn mê trên bàn mổ khiến cho tình trạng càng trở nên nguy kịch hơn. Hạc Linh dù có nói thế nào, có gọi anh thế nào thì anh vẫn cứ đứng yên như thế.
" Chết tiệt, gọi bác sĩ khác đến cho tôi. "
Hạc Linh hét lớn khi máu bắn vào mặt mình, các điều dưỡng và hai bác sĩ hổ trợ khác đó lại giống như Cẩn Du. Đều muốn anh ta chết đi vì chính anh ta đã khiến hai con người vô tội phải chết oan uổn. Và hơn hết, họ đều biết Hoằng Cẩn Du là con trai của Viện trưởng nên ai cũng sợ làm cho anh không vui…
Chính xác là khi bị tai nạn giao thông thì anh ta lại tông chết một cụ bà và khiến cho một cháu bé bị thương nặng cũng đang nằm trong bệnh viện của bọn họ. Nhìn thấy tình cảnh đó ai lại không cảm động kia chứ?
" Các người đến đây để làm gì vậy hả? "
" Các người là bác sĩ đấy! "
" Đây là lúc để các người mang tâm tư cá nhân vào đây à?"
" Nếu không muốn làm tại sao còn đăng kí vào ca phẩu thuật này? "
Hạc Linh dường như sắp mất bình tĩnh vì đây không phải chuyên môn của cô, nếu còn kéo dài thêm nữa thì bệnh nhân này sẽ rơi vào tình trạng chết não… Chẳng khác nào giết người khi bản thân lại có thể cứu được họ! Não không hoạt động được nữa thì tim đập còn có ích gì chứ?
" Chát! "
Ở trước cửa phòng phẩu thuật, Hạc Linh thẳng tay tát một cái thật mạnh vào mặt của Hoằng Cẩn Du. Dù cho anh đã đổi ý vào những giây phút cuối cùng nhưng nếu anh vẫn giữ nguyên thái độ đó, anh vẫn không muốn cứu bệnh nhân đó thì sao? Trách nhiệm đó ai gánh nổi đây? Dù cho anh ta có phạm tội thế nào thì nhiệm vụ của một bác sĩ chính là cứu sống bệnh nhân của mình kia mà?
" Đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa. "
Ngay giây phút cô xoay lưng, nước mắt đều rơi xuống. Dù từng thực hiện rất nhiều ca phẩu thuât, có những ca chỉ có 5% cơ hội thành công cũng không làm cho cô sợ hãi như lúc thực hiện ca phẩu thuật ấy.
Ở trong căn phòng kín ấy, trước mặt là bệnh nhân đang trong tình trạng hôn mê nhưng xung quanh lại chẳng một ai mải mai động tay. Cảm giác bất lực khiến cho cô sợ hãi vô cùng, cô không thể tưởng tượng được cảnh tượng bệnh nhân lại chết dưới tay mình thế nào…
Hoằng Cẩn Du đứng đó nhìn theo cô, anh không hề tức giận. Quả thật anh chính là cảm thấy người kia không cần sống nữa. Mọi chuyện anh ta gây ra khiến cho người nhà nạn nhân cảm thấy đau khổ thế nào, nạn nhân đầu tiên lại bị anh ta say sỉn mà đánh chết. Hại chết người vô tội còn bản thân lại sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì có đáng hay không?
Nhưng khi nhìn thấy nổi tuyệt vọng cùng sự thất vọng trong đôi mắt cô khiến cho trái tim anh như bị bóp nghẹn. Anh không thể làm cho cô gái này đau buồn được, nên anh mới quyết định tiếp tục thực hiện ca phẩu thuật.
Hoằng Cẩn Du hướng chân đi đến phòng chăm sóc đặc biệt cho cháu bé không may mắn kia. Chính anh là người đã đưa cậu bé vào trong phòng này để dễ dàng điều trị hơn vì cậu bé mất quá nhiều máu, hiện tại vẫn đang hôn mê sâu.
Nhìn cơ thể yếu ớt, non nớt ấy lại phải chịu sự tra tấn của các loại máy móc bên cạnh khiến cho người khác không khỏi đau lòng. Hoằng Cẩn Du nhìn mẹ cậu bé đang ở bên cạnh không ngừng rơi nước mắt trong lòng liền dấy lên một cảm giác chua xót. Lúc sáng anh đến vẫn nhìn thấy ba đứa bé… nhưng có lẽ anh ấy đã về lo cho tang lễ của mẹ mình rồi…
Hạc Linh về phòng làm việc trực tiếp khóa trái cửa lại, một mình cô ở trong đó rèm cửa kéo lại, đèn cũng không bậc lên khiến cho căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Có lẽ Hạc Linh sẽ không thể quên được ngày hôm nay, cái ngày mà chính cô đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng có thể giết chết một con người như thế. Bọn họ là những người cứu chữa cho bệnh nhân lại dùng chính ánh mắt của một kẻ sát nhân để nhìn bệnh nhân của mình sao?
Cô điều dưỡng thân thiết với Hạc Linh đứng bên ngoài mở cửa hay gõ cửa gì cũng đều vô dụng cũng chỉ biết thở dài. Làm việc với Hạc Linh từ những ngày đầu bước chân vào bệnh viện nên đương nhiên cô biết Hạc Linh nghĩ gì rồi, chỉ trách đám người kia không hiểu được cô mà thôi…
Buổi chiều, Hạc Linh mở cửa phòng làm việc ra gương mặt không một chút cảm xúc bước đi về phía giường bệnh. Hôm nay cô trực đêm.
Những đồng nghiệp đi qua chào hỏi đều bị Hạc Linh lơ đi, không trả lời khiến cho họ vô cùng ngạc nhiên vì Hạc Linh vốn nổi tiếng là vừa xinh đẹp vừa hòa đồng.
Kiểm tra hết một vòng các giường bệnh của mình, cô đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt của tên tội phạm kia. Bên ngoài có 2 cảnh sát đứng canh còn có mẹ của anh ta đứng đó khóc lóc.
" Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ đã cứu con trai tôi. "_ Nhìn thấy cô bà ta vội đi tới nắm lấy tay cô.
Hạc Linh nhìn gương mặt bà ta, lại nhìn phong cách ăn mặc sang trọng ấy… Anh ta cũng thật may mắn đi vì mẹ anh ta vẫn yêu thương anh ta như thế mà.
Hạc Linh không nhanh không chậm rút tay lại, cô đi vào trong phòng đó. Nhìn bệnh nhân vừa được mình la khàn cổ họng để cứu sống đang nằm ngủ ở đó, tay phải còn bị còng lại…
" Cạch! "
Hoằng Cẩn Du bước vào, Hạc Linh không quay lại nhưng cô biết là ai vì hiện tại chỉ có cô và anh phụ trách chăm sóc cho bệnh nhân mà thôi.
" Có phải anh nghĩ rằng cứ mặc kệ anh ta chết đi là được rồi đúng không? "
Giọng nói cô chầm chậm vang lên trong không trung, Cẩn Du nhìn cô.
" Tại sao anh không nghĩ người như anh ta… chết đi thì thật dễ dàng? "
" Tại sao anh không nghĩ cứu sống để người như anh ta phải chịu bản án của pháp luật? "
" Hoằng Cẩn Du! "
Hạc Linh quay lại nhìn anh.
" Tam quan chúng ta không giống nhau. "
Rồi cô bỏ đi không cho anh nói lời nào. Thời gian anh đến làm phiền, làm sao cô không hiểu được tâm tư của anh chứ? Một người luôn luôn biết cách giữ khoảng cách với đồng nghiệp nữ lại luôn đến tìm cô. Nếu không có tình cảm thì là gì?
Nhưng bọn họ tam quan đã khác nhau thì khó mà có thể bước chung một con đường rồi.