Ân Mẫn Chi về đến nhà thì lại mất hơn 1 giờ đồng hồ. Cô hạ mui xe xuống, chạy vòng quanh thành phố hóng mát tâm trạng cũng dễ chịu đi không ít.
Về đến nhà cũng là gần 12 giờ đêm.
"Về đúng lúc lắm, em có đặt một ít đồ ăn nè. Chị đói không? "_ Nhạc Huân vừa mở mấy hộp đồ ăn trên bàn ra vừa nói.
"Đói. "_ Ân Mẫn Chi tháo đôi giày cao cổ kia ra chạy đến bên bàn.
" Một mình em mà đặt nhiều đồ ăn vậy? "_ Cô nhìn những món ngon trên bàn với ánh mắt lấp lánh.
" Còn không phải lo chị bị đói à?"
"Nói đi, gặp mặt thế nào?"
" Mấy anh ấy có đánh hội đồng chị không? "
Ân Mẫn Chi gấp một đũa miếng trộn cho vào miệng ăn.
"Chị đến nhưng người chị gặp lại là Nhượt Hân Chi. "_ Ân Mẫn Chi lại gấp thêm một đũa món này ngon xuất sắc!
" Nhượt Hân Chi?"_ Ngạc nhiên.
" Chẳng lẽ họ.? "_ Cậu cũng có cùng một suy nghĩ giống cô vậy.
" Bình thường thôi, 10 năm rồi mà. Cái gì nên bỏ qua thì cũng sẽ bỏ qua thôi. "
Ân Nhạc Huân nhìn cô, chị gái của cậu luôn dùng bộ mặt bình thản nhất đối diện với cuộc sống này.
Cậu không hiểu, nhà bọn họ cái gì cũng có thậm chí là vô cùng giàu có, công việc luôn luôn thuận lợi, cậu lớn lên cũng không gặp phải một khó khăn nào nhưng chị gái của cậu từ khi bước qua tuổi 17 thì những sóng gió khó khăn cứ thi nhau ập đến.
Ân Nhạc Huân thật sự rất khâm phục Ân Mẫn Chi vì cô có thể bình bình thản thản vượt qua chúng. Nếu như là người khác gặp phải những loại chuyện này chắc chắn họ sẽ chẳng thể nào vượt qua được.
"Vậy nên chị gặp cô ta thôi? Không gặp anh Ngũ Hoàng sao? "_ Ân Nhạc Huân
" Ừ... Cũng tốt, gặp rồi chị cũng không biết nói gì."
"Ngày mai dậy sớm, chúng ta đi mua đồ. Thời tiết này mà mặc váy hai dây ra đường chắc chị chết mất. "_ Ân Mẫn Chi rùng mình một cái.
" Được.”
Ngày hôm sau, Ân Nhạc Huân tay xách túi lớn túi nhỏ đi phía sau Mẫn Chi còn cô thì rất nhiệt tình quẹt thẻ.
"Bên đó có chuyện gì mà đông vậy nhỉ? "_ Ân Mẫn Chi chớp mắt nhìn về hướng đông người kia
"Đừng, chúng ta về đi..."_ Hai chữ" về đi" còn chưa kịp ra tới miệng thì Ân Mẫn Chi đã chạy qua bên đó xem náo nhiệt.
Ân Nhạc Huân cũng chỉ đành bất lực thở dài đi theo. Bây giờ, cậu rất cần Mạc Vân Hạo ở đây để làm thay cho cậu công việc xách đồ mệt mỏi này.
Ân Mẫn Chi đứng bên ngoài nhảy lên vài cái xem thử bên trong là gì nếu thú vị thì cô sẽ chen vào. Lần 1 không thấy, lần 2 bị đẩy, lần 3 thấy rồi lại là Nhượt Hân Chi!
Ân Mẫn Chi nên xem lại, cô ta và cô rất có duyên với nhau. Tùy tiện đến một nơi liền có thể gặp nhau.
Nhượt Hân Chi đang quảng bá sản phẩm cho một nhãn hàng mỹ phẩm lớn nên mới có mặt tại khu trung tâm mua sắm lại. Trong lúc đang mỉm cười chụp ảnh thì ánh mắt cô lia trúng Ân Mẫn Chi đứng cách đó không xa.
Cô ta ngạc nhiên đến mức suýt thì trợn cả mắt ra, Ân Mẫn Chi nhìn thấy biểu cảm kia liền cảm thấy thích thú vô cùng, cô nhếch môi nháy mắt một cái với cô ta rồi mới xoay lưng bỏ đi.
" Hân Chi nhìn qua bên này đi. "
" Cười lên nào em."
"Đúng rồi."
Tiếng nói của các anh thợ chụp ảnh làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta, Nhượt Hân Chi lại quay về dáng vẻ làm việc chuyên nghiệp của mình.
"Trong đấy có việc gì sao? "_ Ân Nhạc Huân mệt mỏi đi tới.
" Không biết, mặc kệ đi."
" Uầy mới đi có một tí mà đã hơn 5 giờ chiều rồi sao? Chúng ta đi ăn lẩu đi. "_ Ân Mẫn Chi kéo em trai vào trong thang máy.
Một tí? Không hề! Họ đã ra khỏi nhà vào lúc 10 giờ sáng đó. Lên đến còn phải chờ hơn 1 giờ đồng hồ mới có thể vào trong vì bên trong vô cùng đông người.
" Dạ quý khách dùng món nào thì bấm vào đây ạ, nhân viên phục vụ sẽ mang ra."
Nhân viên phục vụ đưa một cái ipad cho cô. Ân Mẫn Chi lựa rất nhiều món, Ân Nhạc Huân bên cạnh cũng không nói gì nhưng chỉ khi cô định chọn nước lẩu cay Trùng Khánh là cậu không cho mà thôi.
Vì phải uống nhiều loại thuốc một ngày nên bên trong cơ thể của Ân Mẫn Chi rất nóng, mỗi khi cô ăn đồ cay nóng quá nhiều thì bao tử sẽ đau quặn lên những lần như thế đều phải vào bệnh viện truyền nước.
Ân Mẫn Chi ngậm ngùi vì đó là loại nước lầu mà cô thích nhất, cũng rất rất lâu rồi cô không được ăn chúng.
" Thôi được rồi, chọn nhưng chỉ được ăn một ít thôi đấy. "
Ân Nhạc Huân thật sự bất lực, còn không nói thì người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cô bị anh ức hiếp đấy.
"Xong rồi."_ Ân Mẫn Chi đưa máy lại cho nhân viên.
"Quý khách đợi một lát ạ. Trong lúc đó thì quý khách có thể đi sang quầy pha chế nước chấm ạ."
Ân Mẫn Chi cởi áo khoác ra đặt xuống bên cạnh làm lộ ra những hình xăm nhỏ nhỏ ở hai cánh tay. Giữa quán lẩu đông người nhưng Ân Mẫn Chi là nổi bậc nhất với làn da trắng đến phát sáng, mái tóc đen dài ngang lưng cùng gu ăn mặc trông rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng cá tính.
Xung quanh đột nhiên lại trở nên ồn ào hơn với đủ loại giọng nói của mọi người.
"Chị.."_ Ân Nhạc Huân gọi cô.
" Sao vậy?"
Ân Mẫn Chi ngước mắt lên suýt chút thì làm rơi chiếc điện thoại vào nồi nước lầu 4 ngăn kia.
" Ân Mẫn Chi? "_ Nhất Dật
"Đã lâu không gặp. "_ Hạc Thần
" Hôm qua cậu cho tôi leo cây khiến tôi vô cùng thất vọng đó. "_ Ngũ Hoàng