Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 65



Buổi tối, Mẫn Chi chỉ muốn trong phòng nhưng cái tên Mạc Vân Hạo lại nhất quyết kéo cô ra ngoài chơi với cậu ta.

Thế là Hạc Thần cũng đi theo giám sát hai người, chỉ cần Vân Hạo quá phận một tí là hai người lại cãi nhau. Cô đứng một bên vô cùng khó chịu.

Ba người hai nam một nữ đi khắp nơi dạo chơi đến tận khuya chân của Mẫn Chi đã mỏi nhừ rồi thì Vân Hạo mới chịu đi về.

3 giờ sáng, Ân Mẫn Chi đang ngủ thì thấy cổ họng khát khô do buổi đi chơi với Vân Hạo ăn quá nhiều đồ có vị mặn. Nhìn qua bên bàn nhỏ cạnh giường thấy bình nước hết sạch, cô tối sầm mặt. Cả đêm cô đã dậy mấy lần mà bình nước sạch trơn vậy trời, cái tên điên Vân Hạo cô sẽ giết chết cậu ta.

Mạc Vân Hạo ở trong phòng ngủ đột nhiên gặp phải ác mộng.

Ân Mẫn Chi định mặc kệ rồi ngủ tiếp nhưng cổ họng khô khốc vô cùng khó chịu, cô không cách nào mà ngủ tiếp được đành bực bội cầm lấy bình nước đi xuống nhà.

Đi ngang phòng Hạc Thần, ánh sáng từ khe hở bên dưới chiếu ra.

Anh ta còn chưa ngủ sao?

Ân Mẫn Chi khựng lại vài giây rồi lại tiếp tục đi xuống nhà, cô vừa đến thì đèn ở cầu thang liền được bật lên để tránh hụt chân mà té.

Cô lấy một ly nước đầy rồi uống cạn, cảm thấy vẫn không đủ thì uống cạn một ly nước khác rồi mới hứng nước vào bình của mình.

Ân Mẫn Chi đứng nhìn chằm chằm vào bình nước với bộ dạng vô cùng buồn ngủ, mắt cô sắp dính lại với nhau rồi.

Đột nhiên có một cánh tay nào đó vòng đến ôm lấy eo cô, Ân Mẫn Chi giật mình đến tỉnh cả ngủ nhưng mùi hương gỗ pha chút hương vị bạc hà quen thuộc sộc vào mũi khiến cho cô yên tâm hơn.

3:06

" Làm gì vậy? "_ Ân Mẫn Chi muốn tránh né nhưng hoàn toàn vô nghĩa, Hạc Thần siết chặt cô trong vòng tay của anh.

Ân Mẫn Chi rùng mình một cái vì anh cọ mặt vào hõm cổ cô ngửi lấy mùi hương hoa nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể của cô, vô cùng ngọt ngào.

Tiếp xúc gần như vậy, Mẫn Chi có thể cảm nhận được hơi ấm phát ra từ cơ thể của anh. Giữa thời tiết se se lạnh của đầu mùa đông, ở trong vòng tay của anh lại ấm áp vô cùng.



Hạc Thần im lặng tận hưởng mùi hương của cô.

'Nè, tên kia. Anh đứng đắng một chút được không? "_ Ân Mẫn Chi tức giận đến đỏ mặt không đẩy được anh ra nhưng thứ kia bắt đầu chọc vào mông cô rôi.

" Bảo bối... anh nhớ em nhiều lắm! "_ Giọng nói trầm khàn có chút uất nghẹn vang lên giữa không trung. Còn có thể hay không nếu cô lớn tiếng một lần nữa người ta sẽ rơi nước mắt ngay.

' ? Tôi không phải Nhượt Hân Chi. "_ Mẫn Chi hơi chau mày lên tiếng.

" Nhắc đến cô ta làm gì? Anh với cô ta có quan hệ gì đâu"_ Hạc Thần trực tiếp phủ nhận quan hệ.

Cô thật sự là ngốc hay chỉ giả vờ ngốc thôi vậy?

Làm gì có một người thật sự đang hẹn hò lại suốt ngày bám lấy cô chứ? Câu hỏi ngu ngốc như thế mà cô cũng hỏi ra được. Nhưng cô thật sự tin vì lúc ấy Nhượt Hân Chi khóc đáng thương như vậy mà.

Thấy Mẫn Chi im lặng không trả lời câu hỏi của anh, Hạc Thần còn tưởng mình hơi lớn tiếng nên khiến cho cô bực mình mà vội vàng xin lỗi.

" Sao lại xin lỗi? "_ Cô bị lời xin lỗi của anh làm cho ngớ người.

" Vì anh lớn tiếng. "_ Hạc Thần đáng thương nhỏ giọng nói.

Mẫn Chi đưa tay gạt công tắt bình nước lọc, nước đều đã tràn ra ngoài rồi.

Hạc Thần hơi nới rộng mình tay, Mẫn Chi cảm nhận được nên liền quay lại nhìn anh. Không thấy thì thôi vừa quay lại liền nhìn thấy một khuôn ngực săn chắc, vòng eo thon gọn, trên bụng còn có múi... vô cùng rõ ràng.

Hạc Thần hiện tại chỉ mặc mỗi quần dài Jogger màu xám, bên trên hoàn toàn không mặc áo. Có lẽ là thói quen lúc ở nhà nên qua đây anh cũng vậy, lúc cảm thấy cô đang ở bên ngoài anh đã mở cửa đi ra mà quên cả việc mặc áo vào.

Con mẹ nó, anh ta là người mặc áo vào thì lạnh lùng, cấm dục. Cởi áo ra liền khiến người khác muốn tự mình dâng đến.

Ân Mẫn Chi nhìn cơ ngực, cơ bụng của anh đến đơ người, gu đàn ông của cô chính là mặc áo vào trong vừa vặn cởi áo ra thì...

Cô vô thức đưa tay lên chạm vào bụng anh, Hạc Thần lại vì hành động của cô làm cho bất ngờ, âm thanh rên rỉ nho nhỏ cũng tự động phát ra từ trong cổ họng.



' Bảo bối, em làm anh bất ngờ. "_ Hạc Thần gục đầu xuống vai cô, sợ sẽ vì tiếng rên không đứng đẳng của mình dọa cho cô sợ."Um~

Ai cứu Ân Mẫn Chi đi, cô mê cơ bụng người ta đến phát điên rồi. Cô không tự chủ được hành động của mình, mắt cứ dán xuống dưới tay liên tục sờ trên sờ dưới.

Mẫn Chi... "_ Hạc Thần ngại đến mức đỏ mặt, tay cũng đỏ ửng cả lên hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

" Anh... Sao ở nhà tôi mà không mặt áo vậy hả? "

Lúc này cô như bừng tỉnh, cô thẹn quá hóa giận mắng anh một câu rồi vội né tránh chạy một mạch lên lầu. Chết tiệt, anh ta không gọi tên cô thì có lẽ...

Hạc Thần nhìn cô chạy đi, rồi lại liếc nhìn bình nước bị cô bỏ quên.

Ân Mẫn Chi về phòng nhảy lên giường trùm kín từ đầu đến chân, cơ thể cô nóng bừng. Có thể nói chuyện này đã bào mòn da mặt cô không ít, nhưng mà... xúc cảm không tồi.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Ân Mẫn Chi từ trong chăn lú đầu ra nhìn về phía cửa. Mới đây mà, chắc là Hạc Thần nhỉ?

" Vào đi, cửa không khóa. " Cô lười leo xuống giường, xuống rồi còn phải mặc thêm áo khoác vào nữa vì cô đang mặc đầm ngủ hai dây.

Hạc Thần mở cửa đi vào, bên trong còn bật đèn ngủ nên Mẫn Chi hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng cơ ngực của anh.

Anh, tại sao còn chưa mặc áo vào? "_ Mẫn Chi dùng chăn che đi nữa khuôn mặt đang nóng bừng của mình.Mặc áo ngủ sẽ không được thoải mái. " Hạc Thần cười cười đặt bình nước xuống bàn.

Ân Mẫn Chi nhìn theo hành động của anh, còn tưởng anh sẽ quay về phòng nhưng độ mặt dày của anh đã bị Ân Mẫn Chi đánh giá thấp rồi.

" Anh ngủ cùng em được không? "_ Hạc Thần đi trước mặt cô hỏi.

" ? "

Ân Mẫn Chi nhìn anh từ phía dưới lên, cảm thấy anh ta cố tình dùng body nóng mắt ấy mà dụ dỗ cô rồi.

'Không được, về phòng đi. "_ Ân Mẫn Chi không thèm nhìn anh, xoay lưng lại.
— QUẢNG CÁO —